Tôi mỉm cười, cơ sở vật chất của khách sạn này rất đầy đủ, tôi ra ngoài đi tới phòng tập thể thao lấy một đôi găng tay đấm bốc, đặt điện thoại sang một bên, mở chế độ chụp hẹn giờ, chụp một tấm ảnh trông rất mạnh mẽ gửi cho Bạch Vi.
Tôi nói: “Em đừng nghĩ là uy hϊế͙p͙ được anh nhé, trai tốt không gây gổ với phụ nữ, nhưng một khi anh đã ra tay, chắc chắn sẽ long trời lở đất đấy!”
Bạch Vi chỉ gửi đến một chữ “xí”, sau đó không có hồi âm gì nữa, không ngờ một lúc sau lại có một bức ảnh được gửi tới điện thoại tôi, thế là cả buổi tối, chúng tôi rơi vào trạng thái so kè lẫn nhau vô cùng nhàm chán.
Cuối cùng không biết cô ấy lấy ở đâu ra con dao bổ dưa, lưỡi dao sắc bén khiến tôi vừa nhìn là đã cảm thấy sợ hãi, Bạch Vi này rõ ràng là đang dọa dẫm mình, nhưng tôi lại chẳng tìm thấy trang bị nào lợi hại hơn con dao bổ dưa, vì vậy đành phải nhận thua.
Bạch Vi tiếp tục đắc ý với tôi một lúc, sau đó chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi chuẩn bị đi ngủ. Lúc này cũng đã gần 12 giờ đêm, tôi thầm nghĩ, ngày hôm sau Bạch Vi thức dậy, phát hiện mắt mình như mắt gấu trúc thì không biết cô ấy có tức giận giậm chân sau đó chửi tôi không nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi rời giường, bên giường còn có đôi găng tay đấm bốc mà tôi mượn từ phòng tập tối qua, tôi hít thở sâu một hơi, không khí buổi sáng sớm thật khiến cho cả cơ thể lẫn tinh thần đều trở nên khoan kɧօáϊ dễ chịu.
Rửa mặt qua loa một lát, tôi đến căn phòng ở cách vách, vừa mới gõ cửa phòng Tề Vũ Manh một cái, xong lại nghĩ, nếu lúc này đã không còn việc gì, vậy cũng không cần đánh thức bọn họ sớm như vậy, để bọn họ ngủ thêm một lát nữa cũng được.
Nhưng không ngờ, tôi vừa quay người thì cửa phòng Tề Vũ Manh lại được mở ra, sau đó cô ấy mặc quần áo ngủ ngáp một cái, ánh mắt vẫn còn ngái ngủ nhìn tôi, nói: “Phương Dương, sớm vậy mà anh đã dậy rồi hả?”
Tôi hơi sững người một chút, sau đó nhìn phong cảnh đẹp đẽ trước mắt mà không kìm được nuốt nước miếng.
Danh xưng hoa khôi cảnh sát của Tề Vũ Manh ở cục cảnh sát thành phố Yến Kinh quả không ngoa, bất luận là vóc dáng hay nhan sắc, cô ấy đều không chê được ở điểm nào, nhưng đáng tiếc là ngày thường chỉ có thể nhìn thấy cô ấy mặc trang phục cảnh sát, giống như bây giờ, Tề Vũ Manh mặc bộ đồ ngủ, chiếc cổ trắng nõn không tỳ vết, đường cong lộ ra thấp thoáng, cùng với sự quyến rũ của bộ đồ ngủ như có như không kia càng khiến người ta khát khô miệng lưỡi
Hơn nữa, khoảng cách giữa chúng tôi chỉ tương đương với cách nhau một người thôi, thậm chí tôi còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ trêи người cô ấy.
Tề Vũ Manh ngây người một lát, trêи gương mặt bỗng bừng lên hai gò mái đỏ ửng, phun ra một câu chửi: “Lưu manh!”
Giây sau, cô ấy nhanh chóng xoay người bước vào phòng, sau đó là tiếng cửa phòng đóng rầm một cái.
Tôi ho khan một tiếng, vội vàng cắt đứt những suy nghĩ bậy bạ của mình, rồi chạy về phòng mình giống như có tật giật mình vậy.
Sau khi đóng cửa phòng, tôi lại thầm vui mừng, cũng may tôi vẫn chưa động chạm gì đến Tề Vũ Manh, nếu không Bạch Vi chắc chắn sẽ chặt đứt hai tay của tôi.
Một mình tôi xuống lầu ăn sáng, vừa hay không có việc để làm, nên tôi dứt khoát dạo loanh quanh một vòng trêи đường phố Thịnh Hải.
Không thể không nói, Thịnh Hải được coi như một trong những thành phố phát triển nhất trong nước, bất luận là mức độ phồn vinh hay là mật độ dân số đều không phải thứ mà quê hương Quế Lâm của tôi có thể so bì được, thậm chí có một vài nơi còn phát triển mạnh hơn cả Yến Kinh.
Tuy rằng chuyện hồi sáng có chút ngượng ngùng, nhưng Tề Vũ Manh dường như cũng là một người rất thoáng, không hề nhắc đến chuyện này, giống như căn bản chưa từng xảy ra vậy, chỉ có Triệu Thư Hằng là chẳng chút nhạy bén gì mà than phiền: “Sáng nay, không biết là ai làm ồn ở ngoài hành lang, làm cho ông đây đang mơ dở giấc thì tỉnh dậy, lần sau mà để tôi bắt được chắc chắn sẽ cho tên đó một trận”.
Tôi ngạc nhiên nói: “Anh đang nằm mơ cái gì mà kϊƈɦ động như vậy?”
Triệu Thư Hằng cười hì hì nói: “Bạn gái cũ của tôi!”
Tôi cạn lời.
Mấy ngày tiếp theo đó, trong những lúc rảnh rỗi, tôi đều đi lang thang khắp nơi, có duy nhất một chuyện liên quan đến tôi chính là vào ngày thứ ba, lúc về nhà, Tề Vũ Manh nói với tôi, có một người bạn cũ của tôi bị bắt bởi vì buôn bán hàng cấm.
Tôi sững người một lúc, bạn cũ của tôi? Buôn bán hàng cấm?
Trong đầu tôi bỗng chốc hiện lên vài bóng người, Từ Triết? Đàm Hữu Ngân? Cũng không thể là La Nhất Chính!
Tôi hỏi là ai, nhưng Tề Vũ Manh lại nói với tôi, sau khi người đó bị bắt thì còn nói trừ khi tôi đích thân đến thăm hỏi, nếu không không được nói tên anh ta ra, trong lòng tôi càng thêm lo lắng.
Kết quả là sau khi tôi đến Cục cảnh sát, phát hiện lại là gã Hoàng Lễ Thành này, tôi lập tức thấy vui mừng, tôi nói vụ làm ăn lớn mà cậu nói với tôi hai hôm trước chính là làm cái này sao?
Mặt Hoàng Lễ Thành xám như tro tàn, cười gượng nói: “Phương Dương cậu cũng đã đến rồi, tiện thể xin tha giúp tôi với! Năm xưa, mặc dù nói là hai chúng ta không có liên hệ gì, nhưng cũng cùng đi ăn với nhau khá nhiều lần rồi, ít nhiều cũng có chút cảm tình”.
Tôi cười lớn thành tiếng nói: “Đến nước này rồi cậu còn u mê sao, may mà tôi không đồng ý với cậu, nếu không thì bây giờ có thể tôi cũng ngồi đấy giống cậu rồi!”
Hoàng Lễ Thành nói: “Lẽ nào Phương Dương cậu không nể nang tình bạn học một chút nào sao?”
Tôi còn chưa nói gì, Tề Vũ Manh đã cướp lời: “Nếu Phương Dương không niệm tình bạn học thì anh ấy đã nói chuyện của anh cho tôi từ ba ngày trước rồi”.
Hoàng Lễ Thành trề môi ra, không nói gì nữa, Tề Vũ Manh nhìn tôi rồi nói: “Phương Dương, về sau nếu có chuyện như thế này, anh phải thông báo ngay cho cảnh sát, nếu không, lỡ xảy ra chuyện gì thì anh cũng có phần trách nhiệm đấy, biết không? Chuyện lần cũng may là các đồng nghiệp bên Thịnh Hải này khá thận trọng, nếu không thật đúng là không thể tóm được anh ta”.
Tôi và Tề Vũ Manh đi ra khỏi cửa, tôi hỏi: “Sao cậu ta lại bị bắt thế?”
Sắc mặt Tề Vũ Manh hơi ửng đó: “Anh ta giấu mấy thứ đó ở bên dưới, lúc đến cửa kiểm tra an ninh thì bị lộ”.
Tôi ho khan hai tiếng, sờ gáy mình vài cái, nói, “Tóm lại bắt được là tốt rồi!”
Tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, con người đều ích kỷ, nếu đã không phải là bạn tốt của tôi, lại chẳng có quan hệ lợi ích trực tiếp nào đối với tôi thì tôi cần gì phải sa vào vũng nước đục này chứ, huống hồ, với tội mà Hoàng Lễ Thành phạm vào, ngay cả bố cậu ta cũng không gánh nổi, huống chi là tôi.
Vài ngày sau đó, tôi lại đi du ngoạn khắp nơi, Thịnh Hải cũng không có điểm du lịch lớn, tôi đoán là Ôn Hân lấy được tin tức của tôi từ chỗ Triệu Thư Hằng hoặc Tề Vũ Manh, suốt mấy ngày nay, cô ấy đều muốn theo tôi dạo phố, tôi vô cùng chột dạ, nhưng việc hợp tác với công ty National lần này hầu như toàn bộ đều nhờ vào cô ấy, từ chối thẳng thừng thì không được hay cho lắm.
Vì vậy, những lúc đi chơi cùng cô ấy tôi lúc nào cũng lo lắng bị Bạch Vi bắt gặp, mặc dù người đẹp bên cạnh vô cùng bắt mắt, nhưng tôi vẫn luôn ở trong trạng thái nơm nớp lo sợ, quan trọng hơn chính là, tôi vẫn phải cố duy trì nụ cười lạc quan trêи gương mặt, nếu như Ôn Hân không vui, trong lòng tôi lại có cảm giác lo sợ khó nói, nói không chừng còn làm tổn thương đến trái tim cô ấy.
Nhưng cô gái Bạch Vi này cũng chẳng hiền lành gì, trước khi Ôn Hân chủ động chạy đến tìm tôi và cùng tôi đi ra ngoài chơi, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng đi uống cà phê, nhưng kể từ sau lần đầu tiên đi dạo công viên cùng Ôn Hân về, không biết là Bạch Vi đã phát hiện ra hay làm sao đó mà cô ấy cũng bắt đầu hẹn tôi đi ra ngoài dạo loanh quanh.
Thậm chí có dạo tôi còn nghĩ, nếu như không có kỳ nghỉ này, và tôi cũng quay về Yến Kinh từ sớm, liệu có phải tốt hơn nhiều không, cũng không cần rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Rất nhanh, kỳ nghỉ một tuần cũng đã hết, tôi nhìn dòng nhắc nhở trêи điện thoại mà thầm thở dài một hơi, tôi cho rằng cuối cùng cũng có thể về Yến Kinh phục lệnh rồi, không ngờ rằng Đồng An Chi lại nói với tôi, vụ làm ăn của chúng tôi và nhóm Đỗ Minh Cường ở Xiêng La đã xảy ra một vài vấn đề, cần tôi phải tới đó một chuyến để xử lý, bất đắc dĩ tôi và Triệu Thư Hằng phải cùng nhau đến Xiêng La.