Tôi vừa ôm chặt lấy bả vai của Bạch Vi, vừa thầm chửi mắng. Hôm nay đâu phải chỉ là ngày hạn thôi đâu, nói là nhà dột gặp mưa rào cũng không phải là quá.
Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ ở cạnh chỗ ngồi của mình lên, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài, tôi đã cảm thấy trái tim mình cũng lắc lư theo máy bay.
Bây giờ rõ ràng đang là ban đêm, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy từng luồng ánh sáng đỏ ngoi lên trong các tầng mây ở ngoài trời. Chiếc máy bay của chúng tôi thì như con chim sợ cành cong, lắc lư chao đảo, không thể tìm được một góc độ đủ ổn định, trái tim tôi đã bắn lên tận cổ rồi.
Bạch Vi liếc nhìn ra ngoài, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô ấy khẽ hỏi: “Phương Dương, chúng ta sẽ chết à?”
Tôi vuốt ve mái tóc của cô ấy đáp: “Hâm à? Sao có thể chứ!”
Dù tôi đang an ủi Bạch Vi, nhưng lòng tôi cũng ngày một trùng xuống, nên tôi đành kéo rèm cửa sổ xuống.
Ngay sau đó, máy bay lại lắc lư dữ dội hơn. Tôi và Bạch Vi đều bị cơn rung chuyển này làm cho nhao người lên trước, may sao chúng tôi đều đã thắt dây an toàn nên mới không bị bắn ra ngoài. Còn các hành khách ở phía sau đã bắt đầu hoảng loạn, ai nấy đều có vẻ không dám tin, có người cố trấn tĩnh gọi tiếp viên hàng không, có người thì run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay rồi lẩm bẩm.
Lúc này, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đã đi đến trước khoang máy bay, nói với chúng tôi: “Mọi người đừng hoảng loạn, luồng khí lưu này khá nghiêm trọng, nên chúng tôi chuẩn bị hạ thấp độ cao. Nhưng việc này không hề gây nguy hiểm đến cho mọi người, xin mọi người yên tâm…”
Sắc mặt của cô ấy rất tái. Bây giờ, cô ấy đang đứng ở trong khoang máy bay, nhưng do máy bay không ngừng rung lắc, nên cô ấy cũng không giấu được sự căng thẳng trong nội tâm mà nhìn trái ngó phải.
Lúc này, loa phát thanh của máy bay lại vang lên: “Kính chào các hành khách, chuyến bay lần này của chúng ta gặp phải luồng khí lưu lớn trêи cao, vì thế chúng tôi sẽ tiến hành hạ độ cao khẩn cấp, xin các hành khách thắt dây an toàn…”
Nhưng trong loa phát thanh còn chưa nói hết câu, máy bay đột nhiên như lộn nhào dữ dội trêи không, trong tầm nhìn của chúng tôi trở nên rối loạn. Tôi ngờ ngợ ôm chặt lấy Bạch Vi ở bên cạnh, cô ấy cũng dựa sát vào lồng ngực tôi, còn Triệu Thư Hằng thì đang gào thét tuyệt vọng ở một bên.
“A a! Ông đây còn chưa về thừa kế khối gia sản hàng nghìn tỉ, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!”
…
Không biết qua bao nhiêu lâu sau, tôi cảm thấy bụng mình đói cồn cào, cuối cùng đã tỉnh lại. Nhưng vừa mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt tôi đã hoàn toàn khác trước. Lúc này, bầu trời trong xanh, bên cạnh còn có tiếng sóng biển rì rào. Ký ức lúc trước tràn vào đầu tôi như thủy triều, tôi đứng dậy, sau đó mừng như điên.
Bãi cát, rừng cây, bờ biển, tai nạn máy bay!
Ông đây vẫn còn sống!
Tôi không nhịn được cơn xúc động mà chạy như điên trêи bờ cát, sau đó nhìn ngó xung quanh.
Sau khi máy bay của chúng tôi gặp tai nạn, tôi không còn nhớ gì nữa. Chắc tôi bị sóng biển đánh vào đây, nếu tôi ở đây thì Bạch Vi và Triệu Thư Hằng đâu? Khả năng cao là họ vẫn còn sống.
Quả nhiên, ngay sau đó qua vài mỏm đá, tôi đã nhìn thấy một cô gái đang nằm bất động trêи nền cát. Tôi vừa mừng vừa lo gọi lớn: “Bạch Vi!”
Tôi vội vàng chạy tới đó, bế Bạch Vi lên, mặc kệ người cô ấy đang ướt nhẹp.
“May quá, cô ấy còn sống!”
Tôi giơ tay đặt lên mũi Bạch Vi, may mà cô ấy không làm sao.
Vừa hay cách đó không xa lại có một tảng đá khá lớn, tôi đặt Bạch Vi nằm thẳng lên đó.
Tôi nhìn sang chỗ khác, định tìm Triệu Thư Hằng. Không biết chúng tôi đã trôi nổi trêи biển bao lâu, tôi chỉ nhớ lúc máy bay gặp sự cố là ban đêm, còn bây giờ thì trời đã sáng bảnh mắt.
Nhưng bãi biển gần đây cũng không lớn, tôi không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ người thứ ba nào. Tôi hít sâu một hơi, thầm nghĩ Triệu Thư Hằng chỉ đang mất tích thôi, anh ta vẫn có cơ hội sống sót. Mà chưa biết chừng, bây giờ anh ta đã tỉnh lại, đang hốt hoảng đi tìm chúng tôi trêи một bãi biển khác cũng nên.
Gần đây có rất nhiều cây dừa, tôi trèo lên hái mấy quả thật to xuống. Có lẽ vì đã chín, nên vừa rơi xuống đất một cái là quả dừa đã vỡ ra, nước dừa trong mát tràn ra.
Tôi vội vàng tìm một quả dừa còn lành lặn, bên trong còn một chút nước, rồi mang cho Bạch Vi.
Bây giờ, Bạch Vi vẫn chưa tỉnh lại, tôi do dự một lát, lẩm bẩm: “Dẫu sao sớm muộn gì thì em cũng là người của anh, giờ anh làm thế này cũng chỉ vì muốn xem mau tỉnh lại thôi, chắc em không trách anh đâu nhỉ!”
Nói rồi, tôi lấy dũng khí, chồng hai tay lên nhau, vào tư thế sẵn sàng hô hấp nhân tạo. Nhưng tôi vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy một đôi mắt to tròn vô tội và một ánh mắt nghi hoặc.
Bốn mắt nhìn nhau.
Sau vài giây trầm mặc, mặt Bạch Vi chợt đỏ ửng, cô ấy nói: “Phương… Phương Dương, anh định làm gì thế?”
“Anh, anh thấy em mãi không tỉnh lại, nên định hô hấp nhân tạo cho em. Không ngờ vừa chuẩn bị, còn chưa bắt đầu thì em đã tỉnh lại rồi”.
Tôi ho khan một tiếng, vội vã lấy nước dừa qua, đỡ Bạch Vi ngồi dậy rồi nói: “Đây là dừa anh vừa hái, lát nữa anh lấy cùi dừa cho em, giờ em uống nước dừa trước đi”.
Bạch Vi gật đầu, uống một hơi hết sạch quả dừa tôi đưa cho, sau đó cô ấy sờ lên người mình, lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện không khởi động máy được nữa.
Tôi nói: “Đừng thử nữa, chúng ta gặp tai nạn máy bay, không biết đã trôi nổi trêи biển bao lâu, điện thoại nhúng nước, chắc hỏng từ lâu rồi”.
Nói rồi, tôi sờ vào túi, quả nhiên bây giờ máy của tôi cũng biến thành cục gạch rồi.
Bạch Vi thở hắt ra, hỏi tôi: “Triệu Thư Hằng đâu?”
“Anh chưa thấy, nhưng giờ đang là ban ngày, chúng ta cứ nghỉ một lát đã rồi đi tìm sau. Không biết hòn đảo này rộng bao nhiêu, có người ở hay không nữa, sớm muộn cũng phải đi ngó nghiêng xem sao”.
Tôi khoanh tay, rồi lại đập vỡ một quả dừa, lấy cùi dừa ra để vào trong vỏ dừa, rồi đưa cho Bạch Vi, còn tôi cũng ăn vài miếng.
Ban nãy, tôi dồn hết sự chú ý lên Bạch Vi, nên giờ vừa ăn một miếng cùi dừa, tôi mới cảm thấy bụng mình đã sôi ùng ục. Tôi phải ăn cùi dừa của hai quả thì mới miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Chờ chúng tôi ăn no thì quần áo trêи người cũng đã được mặt trời sấy khô. Tôi phủi mấy cái sau lưng Bạch Vi, lập tức có cả mảng muối rơi xuống, Bạch Vi đỏ mặt: “Người em vẫn hơi khó chịu, anh quay đi đi”.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, nhưng đại khái đã biết có chuyện gì, nên lập tức ngoan ngoãn quay người đi.
Tiếp đó, sau lưng tôi vang lên tiếng giậm chân của Bạch Vi, chẳng mấy chốc cô ấy nói đã xong, tôi quay lại, cô ấy nói: “Phương Dương, bây giờ chúng ta đã ăn uống đủ rồi, mau đi tìm Triệu Thư Hằng thôi. Mà hình như hòn đảo này không nhỏ đâu, kiểu gì cũng có người”.
Tôi trầm ngâm nói: “Em không nhắc thì anh cũng chuẩn bị làm vậy đây, nhìn mặt trời thì chắc bây giờ cũng phải hai giờ chiều rồi. Lúc đi tìm, chúng ta lưu ý một chút xem có hang động nào ở được không, để phòng trường hợp xấu nhất”.