Chúng tôi cứ tưởng nhiệt độ giảm sau trận mưa tối qua đã là kỳ tích rồi, không ngờ chuyện khiến tôi và Bạch Vi ngạc nhiên hơn nữa còn tiếp tục xảy ra.
Chúng tôi vừa ngủ được một lúc, tôi đã gặp ác mộng.
Xung quanh đều là mặt tuyết trắng xóa, toàn bộ cây cối đều bị đóng băng, còn tôi thì thất thểu lê bước đi trong màn tuyết. Tôi vừa hà một hơi ấm ra, ngay tức khắc nó đã đóng thành băng tuyết.
Khi trời sáng, vì lạnh quá nên tôi tỉnh lại. Mở mắt là tôi có thể nhìn thấy cái lều chắn gió đơn giản mà tôi dùng áo khoác và cành cây ghép thành vẫn đang đứng sừng sững ở đó, nhưng từng cơn gió lạnh bên ngoài vẫn thổi vù vù vào trong. May là vị trí này của chúng tôi không nằm ở hướng thông gió, nên mới giữ được mạng.
“Sao tự dưng lạnh thế nhỉ?”
Tôi đi đến cạnh đống lửa thì thấy nó đã tắt từ bao giờ, than củi dưới đất dường như đã đông cứng lại. Tôi quan sát mặt đất, may là do tối qua nướng cá, nên mặt đất từ chỗ đống lửa đến vào trong hang đều rất khô ráo. Dù nhiệt độ chợt giảm mạnh, nhưng cũng chỉ bị đông cứng một chút.
Tôi đi ra cửa hang, vài tảng đá và các cây non ở cạnh đó đều có tuyết phủ. Tôi nhìn xuống dưới thì thấy mặt biển và vài vách núi khác cũng đã đóng một lớp băng mỏng.
Bạch Vi đã dậy từ lâu, giờ nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này, cô ấy cũng rất kinh ngạc, hỏi tôi: “Phương Dương, không lẽ hệ thống khí hậu trêи hòn đảo này khác nơi khác à?”
Tôi gật đầu: “Chắc chỉ có cách giải thích này mới phù hợp thôi”.
Tôi nhìn chỗ thịt cá còn thừa lại tối qua đang treo trêи vách đá, nếu ăn dè một chút thì chắc cũng đủ cho chúng tôi ăn trong hai ngày tới, còn nước ngọt thì mấy hôm nay chúng tôi không uống mấy, nên giờ vẫn còn lại hơn một bình. Nếu sau khi chai nước ngọt cuối cùng này hết, mà chúng tôi không tìm được nguồn nước thích hợp, chắc chúng tôi sẽ chết vì khát mất.
Tôi nói: “Bạch Vi, em cứ ở trong này nhé, để anh đi nhặt ít củi khô về”.
Nhìn thấy cảnh tượng bây giờ, hồi chuông cảnh cáo trong đầu tôi reo lên, nhưng ngoài tự đi tìm hiểu ra thì tôi không còn cách nào khác. Tôi đưa con dao gọt hoa quả cho Bạch Vi, cô ấy lập tức hiểu ý tôi.
Tôi nhặt cây gậy gỗ ở dưới đất đã vót nhọn từ tối qua lên, cầm trong tay làm vũ khí, sau đó chất đống hết tất cả chỗ củi khô còn lại vào trong hang động, đặt cái giá gỗ che gió sang một bên, rồi nhóm một đống lửa ở phía trước. Làm như vậy đã có thể đảm bảo là lúc nào trong hang cũng ấm áp, nhưng cũng không vì thế mà bị thiếu oxy.
“Nếu lát nữa em đói thì tự nướng cá ăn nhé, tiện thể anh đi hái ít quả dại luôn”.
Tôi xoa đầu Bạch Vi, cô ấy mỉm cười ngọt ngào với tôi: “Phương Dương, anh đi nhớ phải cẩn thận đấy”.
Tôi thấy rung động. Bây giờ, Bạch Vi giống hệt như một cô vợ nhỏ, dáng vẻ lưu luyến của cô ấy khiến tôi chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng, tha hồ mà ngấu nghiến.
Tôi leo ra ngoài hang, vừa nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài, một cơn gió lạnh đã phả vào mặt tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.
“Không thể ở lâu bên ngoài được”.
Tôi kéo bộ quần áo rách nát ôm sát vào người, sau đó nhìn ngó xung quanh. Vì hôm qua, chúng tôi đã tìm kiếm ở gần đây, vì thế tôi cũng coi như thông thuộc khu vực này. Chẳng mấy chốc, tôi đã tìm thấy một ít củi khô, thậm chí còn có cả cỏ khô nữa.
Tôi chẳng kịp suy nghĩ tại sao lại có cỏ khô khi tiết trời lạnh như thế này, mà lập tức vơ hết lấy, gom với củi và đầu gỗ mang hết về hang động.
Thấy tôi lôi về một đống củi với cỏ cao cỡ một người, Bạch Vi rất ngạc nhiên: “Phương Dương, anh mang cả đống củi với cỏ khô này về làm gì thế?”
Tôi mỉm cười không trả lời, mà lấy mấy cây gỗ khá to ra, cẩn thận chặt từng cành xuống, sau đó để dưới đất, trông khá giống cái giường mà người ở quê tôi ngủ trước kia.
Tôi ghép mấy mảnh gỗ lại với nhau, sau đó cố định chúng lại, rồi phủ một lớp cỏ khô hoặc bông lên trêи là có thể ngủ được rồi.
Tôi bắt chước làm theo cách đó, chẳng mấy chốc một chiếc giường đơn giản đã xuất hiện, tôi cười nói: “Có cái giường này thì sẽ không bị lạnh nữa, hơn nữa chúng ta còn có nhiều củi khô, mấy ngày tới không cần lo không có củi đốt nữa rồi”.
Bạch Vi càng kinh ngạc hơn, lập tức không tiếc lời khen tôi: “Không ngờ anh còn có tài lẻ này đấy!”
Tôi quan sát trong hang động, rồi lại kiếm mấy tảng đá, vây xung quanh rìa của chiếc giường. Làm như vậy thì các mảnh gỗ sẽ không lăn lung tung, chẳng khác nào cái giá cố định giường trá hình.
Chờ dọn dẹp hang động xong, tôi mừng thầm nhìn chiếc giường và cái giá chắn gió ở bên trong. Thì ra tôi cũng có tài năng này, điều quan trọng hơn là vị trí của hang động này rất tuyệt. Trừ khi đi từ biển vào, hoặc đi qua nóc hang, còn không khó có ai có thể phát hiện ra nơi này của chúng tôi.
Đương nhiên bây giờ chúng tôi còn phải đối mặt với một vấn đề khác, đó chính là lương thực.
Ai cũng biết gió lạnh ùa về có nghĩa là mùa đông đã đến, mà hầu hết các con vật đều sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông vào mùa này. Đến lúc ấy, chúng tôi muốn bắt cá hoặc tìm nguồn nước cũng sẽ gặp muôn vàn gian khó.
Vì thế tôi quyết định phải đi ra ngoài để tìm kiếm tiếp, xem có phát hiện ra thứ gì không. Dẫu sao bây giờ để Bạch Vi ở lại đây, tôi cũng thấy khá yên tâm.
Nếu là người thì sẽ không thể nào phát hiện ra chỗ này của chúng tôi, vì nóc hang là sườn núi trơn bóng. Trong thời tiết giá lạnh này, sẽ chẳng có ai ngốc đến nỗi leo lên đấy cho chết rét cả.
Còn động vật thì càng không phải lo, vì chúng ranh mãnh hơn con người nhiều.
Có lẽ vì hệ sinh thái ở đây tự tạo thành một hệ thống riêng, nên chẳng mấy chốc, tôi đã tìm thấy quả dừa và những thực phẩm khác. Nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì chúng tôi không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá này được, nên tôi nghiến răng tiếp tục đi ra ngoài.
Với thời tiết này mà đi ra ngoài biển thì chẳng khác nào tự sát, đấy là còn chưa nói đến con mãng xà khổng lồ khiến người ta sợ phát khϊế͙p͙ kia, mà nhiệt độ hiện tại dưới biển có thể khiến tôi không quay về được nữa.
Vì thế, tôi chỉ có thể chuyển hướng đi vào rừng. Nhưng có lẽ vì lý do thời tiết, tôi chẳng thể tìm thấy các con động vật nhỏ như thỏ hay gà rừng ở những nơi mà chúng thường hay lui tới nữa. Còn khu rừng phía trước thì tôi rất ít khi đi vào, nên giờ tôi đang phân vân không biết có nên đi vào hay không.
Tôi từng phát hiện có khá nhiều dấu vết của thú dữ trong khu vực phía trước, ví dụ như dấu chân của hổ, báo gấm… Đây chính là lý do tôi không dám tự tiện đi vào đây. Nhưng bây giờ, khu vực bên ngoài đã không còn động vật nhỏ nữa, nếu tôi không đi vào đây, sớm muộn gì chúng tôi cũng chết đói.
Tôi đắn đo suy nghĩ, bây giờ, tôi bắt buộc phải mở rộng phạm vi hoạt động của mình. Mà những con thú ăn thịt này chắc cũng giống tôi, nên thật ra tôi có đi vào khu vực này hay không cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Nghĩ vậy, tôi đã bình tĩnh lại. Tôi hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt cây gậy gỗ được tôi vót nhọn một đầu, sau đó chầm chậm đi vào trong rừng.
Điều khiến tôi vui mừng là không bao lâu sau, đã có một con mồi chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt của tôi – đó chính là một con lợn rừng.