Tôi cố gắng nén tâm trạng vui sướиɠ, sau khi xác nhận lại rằng con thỏ không sao rồi tôi mới kéo Triệu Thư Hằng chạy như điên về.
Đã tận mười phút trôi qua, con thỏ vẫn bình yên vô sự.
Việc này chứng tỏ điều gì?
Phải biết là lúc đầu tôi và Bạch Vi chính mắt nhìn thấy một con lợn rừng to khỏe xông qua đó, còn chưa tới nửa tiếng đã chỉ còn lại một bộ xương trắng, huống hồ là một con thỏ nhỏ bé?
Hai người chúng tôi kϊƈɦ động tới nỗi mặt đỏ bừng lên, vội chạy như bay về, chỉ nhoáng cái đã về đến bên ngoài hang núi.
Còn chưa đi vào Triệu Thư Hằng đã hô to: “Tin tốt đây, chúng ta có thể rời khỏi hòn đảo này rồi! Mọi người mau ra đây đi!”
Triệu Thư Hằng nói xong thì hai người chúng tôi đứng nghỉ ngoài hang núi. Mà trong hang thì có tiếng hò reo vang lên, trong đó trừ Hàn Mỹ Kỳ thì cô ả lẳng lơ và Tiền Lệ Lệ là người vui mừng nhất, có thể nói là hai người họ đã chịu đủ mọi thể loại đau khổ trêи hòn đảo này. Cho dù trước kia họ làm gì đi chăng nữa thì họ sẽ mãi mãi khắc ghi việc bị đám người Lý Hạo đày đọa như nô ɭệ.
Chẳng mấy chốc mà mọi người đã cầm lấy đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài. Ngay cả cô bé con vẫn luôn im lặng giờ cũng lộ ra hai má lúm đồng tiền, nở nụ cười tươi.
Hồ Kiếm cũng đeo ba lô đi ra, vui mừng nói: “Phương Dương, anh nói thật sao?”
Tôi cười hì hì, nói: “Tất nhiên là thật. Hình như những con côn trùng đó đã biến mất. Nhưng lát nữa chúng ta qua đó vẫn phải thử xem sao, dù sao thì lúc này không cần phải vội vàng”.
Nghe tôi nói xong, khuôn mặt mọi người tràn đầy sự vui mừng. Khuôn mặt Bạch Vi cũng như trút được gánh nặng. Tôi đi tới vỗ nhẹ vai cô ấy: “Khi nào chúng ta trở về, anh sẽ lập tức trở về nhậm chức ở tập đoàn Vọng Thiên. Đợi anh giải quyết xong tên khốn Cung Chính Vinh kia rồi, anh sẽ cưới em”.
Bạch Vi nở nụ cười ngọt ngào với tôi. Tôi hiểu ý cô ấy, Bạch Vi cũng ôm chầm lấy tôi, khẽ giọng nỉ non bên tai tôi: “Phương Dương, cả đời này em không thể nào rời xa anh được nữa”.
Tôi đang định nói thì nghe thấy cô ả lẳng lơ cười nhạo: “Đại thiếu gia Phương Dương à, chúng ta mau chuẩn bị đồ đạc rời khỏi đây đi, đây mới là chuyện chính”.
Cảm giác được nhiệt độ trong lòng mình, và cả ánh mắt khác thường của những người xung quanh, tôi ho khan một tiếng, nói: “Được, chúng ta đi trước đi, tương lai còn dài mà”.
Nói rồi tôi thả Bạch Vi ra. Bạch Vi vuốt lại mái tóc hơi rối, khuôn mặt đỏ bừng.
Vì chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa từ lâu nên giờ cũng đâu ra đấy. Hồ Kiếm đeo ba lô, bên trong có một ít muối biển chúng tôi tự thu nhặt, dao kéo, nồi.
Hai vai Triệu Thư Hằng đeo hai xâu thịt ướp muối, tay cầm thương gỗ, rất uy phong lẫm liệt, nhìn rất có phong thái của người Eskimo.
Bốn cô gái còn lại thì mỗi người tự đem quần áo, vải và một số thứ như thảm lông.
Tôi đi vào bên trong hang núi xem thử, thấy quả thật không có thứ gì để đem đi nữa rồi mới lên đến đỉnh hang núi, chuẩn bị rời đi với mọi người.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của mọi người, tôi nghiêm mặt nói: “Mọi người, lần này chúng ta thật sự sắp rời khỏi đây rồi, nhất định phải thật cẩn thận. Lát nữa mọi người chú ý nghe lời tôi nói, đừng để xảy ra sai sót gì”.