Ai đã xem Anaconda chắc đều biết trêи thế giới có một quy luật, đó là cạnh mỗi chuyện nguy hiểm nào cũng đều có điều kỳ diệu xảy ra. Nhưng những điều kỳ diệu này cũng có điểm khác biệt, nó có thể là kéo dài tuổi thọ của con người, cũng có thể khiến con người chậm lão hóa, còn có thể đối nghịch lại với những chuyện nguy hiểm.
Tình cờ thế nào, chiếc áo của tôi đã cọ vào một thứ gì đó màu đen, rất có khả năng đây là thứ khiến con mãng xà khổng lồ sợ!
Tôi vô cùng mừng rỡ, Triệu Thư Hằng cũng ý thức ra được vấn đề. Bây giờ, chúng tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi bắt đầu cẩn thận nhớ lại.
Nếu tôi đoán không lầm, hang động mà chúng tôi ở này gần với sào huyệt của con mãng xà khổng lồ. Cũng chính vì thế, nên nó mới sinh ra một thứ màu đen kỳ dị như thế. Trong lúc tìm gỗ để làm cửa, tôi đã vô tình cọ vào thứ này.
Cây cối xung quanh đây um tùm, đương nhiên cũng có khá nhiều cành cây. Tôi đã đi tìm kiếm khắp nơi, sau đó chẳng mấy chốc đã phát hiện ra rất nhiều gỗ. Nhưng còn thứ màu đen dính trêи áo tôi, nếu nó xuất hiện trong tầm mắt mình, có lẽ tôi sẽ nhận ra ngay.
Nhưng tôi đã cố nhớ lại mấy lần mà vẫn không có một chút ấn tượng nào cả.
Tôi nhíu chặt mày, thật sự thấy hơi khó hiểu nguyên tắc trong đó, Triệu Thư Hằng hỏi: “Phương Dương, anh nhớ ra được điều gì rồi?”
Tôi lắc đầu: “Anh có thấy chỗ nào có thứ gì màu đen không?”
“Màu đen á?”
Triệu Thư Hằng cũng cau mày: “Nếu nói đến thứ màu đen thì tôi cũng đã thấy khá nhiều, nhưng ở trêи hòn đảo này thì thật sự là ít”.
Tôi cũng thấy hơi chóng mặt, thật sự không thể nghĩ ra được. Trong đầu tôi lại hiện lên từng cảnh tượng mà mình gặp phải, đột nhiên có một hình ảnh lóe lên trong đầu tôi. Nhưng khi tôi định nói ra thì lại quên mất mình vừa nghĩ tới chuyện gì.
Tôi thấy hơi buồn bực, mãi mà không nghĩ ra được gì. Cùng lúc đó, trong hang động lại quạnh quẽ, bên ngoài vẫn có tiếng ồn ào, cơn buồn ngủ của chúng tôi lại chợt ập tới. Tôi và Triệu Thư Hằng điều chỉnh lại vị trí của mình, thay phiên nhau người gác đêm người ngủ.
Ngày hôm sau khi trời sáng, tôi bị lay tỉnh. Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy Bạch Vi đang hoảng hốt: “Phương Dương, anh dậy rồi à? Không hay rồi, cánh cửa gỗ ngoài cửa hang của chúng ta bị hỏng rồi”.
Tôi có ý thức trở lại, cảm thấy bên tai ồn ào ầm ĩ, chỉ nghe thấy Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đang nói gì đó, hai cô gái đang tranh cãi đỏ mặt tía tai, còn Hàn Mỹ Kỳ thì tái mặt nhìn ra ngoài hang động.
Hồ Kiếm cau mày nhìn ra ngoài cửa hang, còn Triệu Thư Hằng thì đã ngủ.
Tôi nói: “Bọn anh biết chuyện này từ tối qua rồi”.
“Tối qua? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phương Dương, anh mau nói đi”.
Tôi vừa nói dứt câu, Bạch Vi đã không kiềm được che miệng ngạc nhiên hô lên.
Tôi nhìn ra bên ngoài, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng đêm qua: “Đêm qua lúc đang ngủ, chúng ta đã gặp phải con mãng xà khổng lồ đó…”
Dù đã ngủ một giấc, nhưng ký ức về chuyện đêm qua vẫn khiến tôi không khỏi thấy rùng mình.
Tôi kể chi tiết câu chuyện cho mọi người nghe, sau đó trong hang động nho nhỏ của chúng tôi vang lên một chuỗi tiếng hít vào hơi lạnh, mặt của mấy cô gái đều trắng bệch như tờ giấy.
Phùng Kha căng thẳng chạy tới ôm lấy cánh tay tôi nói: “Phương Dương, may mà anh không sao. Nếu anh xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ…”
Tôi giật khóe miệng, câu nói này của cô ả không có vấn đề gì, nhưng sao tôi cứ thấy có gì đó sai sai nhỉ!
Thấy vậy, Bạch Vi hừ lạnh một tiếng, Phùng Kha vội vã thức thời buông cánh tay tôi ra, rồi lè lưỡi.