Nghe thấy âm thanh kịch liệt rung động mặt đất này, tôi biết con mãng xà khổng lồ đã nổi giận. Lúc này, nó đang liều mạng lao về phía chúng tôi rời đi.
Tôi thấy căng thẳng, bèn gào lớn: “Hai cô mau nhảy xuống đi! Yên tâm, tôi sẽ đỡ hai người!”
Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ đương nhiên cũng đã nghe thấy âm thanh khủng khϊế͙p͙ ở phía sau, mặt mày ai nấy đều tái nhợt. Bọn họ đối mắt nhìn nhau, rồi dứt khoát nhảy từ trêи bờ xuống.
Vì lý do khoảng cách, lúc này, vừa hay tôi đã bơi đến bờ. Mỗi tay tôi túm lấy một người, kẹp hai cô gái ở hai bên hông, tay thì ôm lấy eo họ, hai chân thì ra sức quẫy đạp, miễn cưỡng không bị chìm xuống. Nhưng trong tình huống dòng nước chảy xiết và sức nặng tăng lên, tốc độ bơi của tôi rất chậm.
Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng không chậm trễ, lập tức nhảy xuống nước. Tôi cố giữ lấy hai cô gái, rồi bơi sang bờ bên kia.
Nhưng bụi cây trêи bãi đá phía sau chúng tôi cuối cùng đã bắt đầu xột xoạt.
Mẹ kiếp!
Cảm nhận được sự rung động ở phía sau, động tác của tôi càng mãnh liệt hơn. Chẳng mấy chốc, tôi đã bơi được một phần tư quãng đường. Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng cách tôi không xa, chỉ trong gang tấc.
“Xong rồi, Phương Dương, anh giữ Tiền Lệ Lệ đi, thả tôi ra”.
Phía tay trái của tôi chợt có giọng nói vang lên, chính là Phùng Kha đang có vẻ tuyệt vọng: “Mau thả tôi ra, nếu không tất cả đều sẽ chết đấy! Thả tôi ra, để tôi dụ con mãng xà khổng lồ đó, nó ăn thịt tôi rồi, chắc sẽ không đoái hoài tới mọi người nữa đâu!”
Tôi mặc kệ cô ả, vẫn cố bơi tiếp.
Không phải là tôi không muốn đồng ý, đơn giản là vì cả đoạn đường vừa phải chạy thục mạng vừa phải bơi lội, hòn đảo hoang này đã cho chúng tôi hoàn thành ba môn phối hợp rồi. Dù tôi thật sự là người sắt thì bây giờ cũng đã thấy hơi đuối sức.
Huống hồ tôi còn đang giữ hai cô gái không biết bơi, tôi đâu phải kẻ ngốc, lãng phí sức lực làm những chuyện không đâu.
Điều bất ngờ là Tiền Lệ Lệ cũng nói tiếp: “Không được, hay là để tôi đi! Phương Dương, anh và Phùng Kha mau bơi đi, sang đến bờ bên kia là hai người an toàn rồi!”
“Không được, thả tôi ra!”
“Không, tôi là người vô dụng nhất trong nhóm, để tôi làm con tốt thí cho”.
“…”
Điều khiến tôi thấy tuyệt vọng là bây giờ, hai cô gái trong lòng tôi lại đang tranh cãi vì chuyện này.
Tôi cảm thấy mình ngày càng đuối sức, còn sắc mặt của hai cô gái bắt đầu đỏ gay vì tranh cãi.
Tôi thầm chửi bới hai con mụ ngu điên này vô số lần.
Cùng lúc đó, cuối cùng tôi đã nhìn thấy hi vọng. Triệu Thư Hằng đã bơi tới gần, anh ta không nói không rằng đón lấy Tiền Lệ Lệ từ chỗ tôi, cô ta mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi, chúng ta mau qua sông thôi!”
Phùng Kha cũng vui mừng nhìn Triệu Thư Hằng, rồi lại nhìn tôi.
Triệu Thư Hằng cũng biết rõ bây giờ không phải lúc trò chuyện, còn tôi thì chợt giảm được áp lực, sức lực sắp cạn kiệt không biết lại dồi dào từ lúc nào. Một tinh thần hăng hái bất ngờ ập tới, tôi tiếp tục giữ lấy Phùng Kha rồi bơi sang sông, vì thế chúng tôi đều trầm mặc không đáp lời.
Nhưng hai cô gái vẫn nói tiếp, lòng tôi vô thức nổi lửa giận, tôi vừa định mắng họ thì đã nghe thấy Bạch Vi nói: “Hai người các cô muốn chết à mà đến giờ con cãi nhau? Lại còn bắt Phương Dương và Triệu Thư Hằng trò chuyện cùng nữa?”
Bạch Vi luôn có khí chất lạnh lùng, bây giờ, cô ấy vừa nổi giận, hai cô gái kia bị nói cho ngẩn người, lập tức im miệng ngay.
Tôi và Triệu Thư Hằng đều cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy mình chỉ còn cách bờ bên kia một phần ba quãng đường, cũng chỉ còn vài mét, con quái vật khổng lồ ở phía sau cuối cùng đã xuất hiện.