Nghĩ tới đây, tôi vội vàng rời giường xuống đất.
Cơ thể vẫn còn sức, nhưng mới vừa đứng lên, đầu óc cực kỳ choáng váng, cổ họng cũng rất khô, còn hơi thấy buồn nôn.
Căn bản không thể đuổi theo được.
Tôi nhặt điện thoại di động của mình lên, đỡ vách tường đi vào phòng vệ sinh mở vòi nước, liên tục hất nước vào mặt, rồi lại uống vài ngụm nước, tỉnh táo hơn chút rồi mới vội vàng đuổi theo.
Đi xuống tầng dưới, mới vừa chạy ra cửa chính của khách sạn, Bạch Vi dẫn hai cảnh sát tuần tra vội vàng đi về phía khách sạn.
“Chính là anh ta!” Từ xa, Bạch Vi chỉ vào tôi rồi hô to.
Tôi chưa kịp mắng thành tiếng, cũng chưa kịp giải thích, hai cảnh sát tuần tra kia đã chạy tới, động tác thành thạo đè tôi xuống đất.
“Không phải là tôi, các người bắt lầm người rồi.” Tôi ngửa đầu ra sức la lên, giãy dụa.
Nhưng lại bị cảnh sát bắt chéo hai tay sau lưng đè xuống đất, tôi không thể động đậy.
Mặc cho tôi kêu gào, giải thích thế nào, bọn họ cũng không thả ra.
Xung quanh có một đám người tụ tập vây xem, họ chỉ chỏ tôi, bàn tán xôn xao.
Tôi cố gắng ngẩng đầu, từ trong đám người thấy Bạch Vi và một người cảnh sát bước lên chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường.
Rất nhanh, một chiếc xe cảnh sát khác kêu inh ỏi chạy tới chỗ tôi, mấy người cảnh sát bước xuống, tôi bị áp giải lên xe.
Tôi lại bị đưa vào đồn cảnh sát, kể ra ngọn nguồn mọi chuyện, làm kiểm tra máu và nước tiểu, tra được trong cơ thể có thành phần thuốc mê, nhưng vẫn tạm thời bị giam giữ.
Tôi tin chắc rằng lần này mình sẽ không lại bị oan nữa, bởi vì tôi thật sự không hề chạm vào Bạch Vi. Hơn nữa trong khách sạn cũng có camera giám sát, chắc chắn là có quay được Lôi Vân Bảo và đồng bọn của gã.
Nhưng chờ ở đồn cảnh sát một ngày, cảnh sát lại đưa cho tôi thư thông báo lệnh tạm giam giữ hình sự, với lý do là kẻ tình nghi hϊế͙p͙ ɖâʍ.
Bởi vì camera giám sát quay được cảnh tôi phá cửa xông vào, cũng quay được cảnh đám Lôi Vân Bảo tông cửa xông ra, nhưng chứng cứ hiện có không thể trực tiếp chứng minh đám Lôi Vân Bảo muốn hϊế͙p͙ ɖâʍ Bạch Vi, không thể chứng minh tôi ra tay vì việc nghĩa.
Mà Bạch Vi, thì cứ một mực xác định là tôi muốn cưỡng hϊế͙p͙ cô ta. Sau khi cô ta tỉnh lại chỉ thấy cánh tay của tôi đặt lên ngực cô ta, nhưng tôi cũng đã có hành động tương tự ở phòng làm việc, và cũng nói những lời như thế.
Sau đó, cảnh sát dẫn tôi đến căn phòng tạm giam tối tăm bẩn thỉu.
Tôi tức giận, uất ức, liên tục nói với cảnh sát là tôi muốn gặp Bạch Vi.
Có lẽ là thấy tôi quá phiền, cũng có lẽ là cảm thấy cái vụ án này quá kỳ quặc, nên cuối cùng cảnh sát đã đồng ý giúp tôi liên lạc với Bạch Vi.
Bạch Vi cũng đồng ý gặp tôi.
Rốt cuộc cũng thấy được cô ta, cô ta đứng ở ngoài song sắt, đeo chiếc kính râm màu đen trêи mặt, khiến tôi không thể thấy rõ vẻ mặt của cô ta.
“Bạch Vi, tôi không cưỡng hϊế͙p͙ cô, những lời tôi nói với cảnh sát đều là sự thật. Cô tự nghĩ thử xem, là ai hẹn cô ra ngoài bàn chuyện công việc?” Tôi đứng bên trong, cố gắng nói với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.
“Chẳng phải người hẹn tôi ra ngoài là đồng bọn của anh hả?” Bạch Vi lạnh lùng hỏi.
“Đồng bọn của tôi?” Tôi tức giận bật cười, “Cô không xem camera giám sát hả, không thấy gã và Lôi Vân Bảo cõng cô lên phòng khách sạn hả, không thấy bọn họ bị tôi khiến cho phải rời đi hả??? Bọn họ mới là đồng bọn!”
“Tôi biết bọn họ là đồng bọn, nhưng tôi nghi ngờ ba người liên quan đến nhau.”
Lời Bạch Vi nói khiến tôi tức điên lên, hai tay nắm song sắt kêu cành cạch:
“Con mẹ nó, cô mù hả? Ông đây liên quan gì đến bọn họ? Ba năm trước, vì cứu cô nên tôi mới đánh nhau với Lôi Vân Bảo, còn bị ngồi tù! Con mẹ nó sao tôi thành đồng bọn của gã ta được?”
“Bởi vì cả hai người đều có chung một mục tiêu, Lôi Vân Bảo có âm mưu dơ bẩn với tôi, anh cũng thế, anh đừng quên là chính miệng anh nói ra!”
“Mẹ kiếp cô có vấn đề hả? Ông đây chỉ thuận miệng nói thế, tưởng ông đây thật sự coi trọng cô à? Cô nghĩ mình là ai? Chỗ đó có nạm vàng hay là…”
“Phương Dương.” Cô ta đột nhiên lạnh lùng cắt lời tôi, “Ba năm trước tôi không biết chuyện anh ngồi tù, vốn dĩ tôi đã có ý định đền bù cho anh, nhưng không ngờ anh lại muốn tôi… Ha ha, anh nói đi, anh thì khác gì mấy tên đó, chẳng phải cũng là tên tội phạm hϊế͙p͙ ɖâʍ à!”
Dứt lời, cô ta nhấc chân đi ra ngoài.
Bốn chữ “tội phạm hϊế͙p͙ ɖâʍ” đánh mạnh vào ngực tôi, tôi tức giận nắm chặt song sắt:
“Bạch Vi, con mẹ nhà cô, cô phải làm rõ ràng cho tôi! Tối hôm qua tôi có hϊế͙p͙ ɖâʍ cô à? Cô vong ơn phụ nghĩa thì cũng thôi đi, lại còn lấy oán báo ơn!”
“Tội hϊế͙p͙ ɖâʍ không thành cũng đủ để khiến anh ngồi tù vài năm đấy!”
Bạch Vi đạp giày cao gót đi thẳng ra ngoài, không thèm ngoảnh đầu lại.
Tôi giống như một con thú hoang đang nổi giận. liên tục buông lời mắng chửi người phụ nữ kia, cũng tự chửi mình sao lại mềm lòng, sao lại muốn cứu cô ta, còn không bằng để hai tên khốn kia thay phiên nhau cưỡng hϊế͙p͙ cô ta đi.
Thế rồi từ ngày này sang ngày khác, tôi vẫn bị nhốt ở phòng tạm giam, khốn khổ tuyệt vọng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Đến tận mười ngày sau, rốt cuộc tôi cũng chờ đến khoảnh khắc đau khổ kia, cảnh sát lại đưa tôi ra xét hỏi, ghi chép lại một lần nữa, rồi đưa ra một phần giấy tờ để tôi ký tên.
Sau đó cảnh sát nói cho tôi biết, bọn họ bắt được Lôi Vân Bảo và đồng bọn của gã. Hai người kia thú tội, tôi được thoát khỏi diện tình nghi, chẳng những có thể rời đi, mà còn nhận được bằng khen thưởng làm việc nghĩa, cũng nhận được phần thưởng là một khoản tiền mặt.
Tôi không nhận tiền, ngồi lên xe taxi chạy thẳng tới công ty.
Tôi muốn tính sổ với Bạch Vi!
Tôi muốn cho người phụ nữ này nhận được báo ứng mà cô ta nên nhận, dù phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào!
Nhưng tôi đến công ty hỏi thi mới biết Bạch Vi đã dẫn nhóm dự án đi Xiêng La rồi.
Tôi cũng đã bị đuổi việc, lý do là vô cớ bỏ bê công việc.
Tôi chạy thẳng tới cục cục sát gần nhất, đến phòng quản lý xuất nhập cảnh tìm người, bỏ ra hơn tám trăm đồng, nhờ người ta gấp rút làm hộ chiếu cho tôi.
Tiền án cố ý gây thương tích cho người khác không ảnh hưởng đến việc ra nước ngoài, hoàn toàn có thể làm được hộ chiếu, bỏ thêm tiền chỉ vì muốn tốc độ nhanh chút mà thôi.
Ba ngày sau, tôi lấy được hộ chiếu, đổi năm ngàn nhân dân tệ thành bath Xiêng La, mang theo thẻ trợ lý lấy được từ chỗ Bạch Vi lúc trước, lên máy bay tiến thẳng đến Chiêng May.
Lúc hạ cánh đã là ban đêm, làm xử lý xong thị thực, tôi lần lượt gọi điện cho bốn cái khách sạn mà mình đã ghi chép lại lúc trước.
Trong hai ngày đi làm, tôi đã lật xem lịch trình của nhóm dự án đi Xiêng La, biết khách hàng mục tiêu của công ty là một xí nghiệp dệt may lớn, còn biết nhóm dự án đã chọn trước bốn cái khách sạn để dừng chân.
Bằng vào tiếng Xiêng La lưu loát và thân phận đặc biệt của mình, tôi đã hỏi được nhóm dự án đang ở khách sạn nào. Tôi đứng trước quầy lễ tân khách sạn đưa ra hộ chiếu và thẻ làm việc của mình, còn hỏi được cả số phòng của Bạch Vi.
Hơn mười giờ đêm, tôi gõ cửa phòng Bạch Vi.
“Who is it? ” Bạch Vi hỏi một câu bằng tiếng Anh.
“Phương Dương.” Tôi lạnh lùng trả lời.
Bên trong chìm vào im lặng.
“Tôi cho cô một phút, nếu cô không mở cửa, tôi sẽ khiến cả thế giới biết chuyện của cô. Ba năm trước, và cả nửa tháng trước, tôi sẽ đứng ở tầng dưới khách sạn mắng chửi cô, còn có thể đến xí nghiệp dệt may kia tung ra chuyện của cô, tôi dám chắc một trăm phần trăm là cô sẽ không giành được hợp đồng kia.”
“Anh muốn làm gì?” Giọng điệu của Bạch Vi vẫn rất lạnh lùng.
“Nói.”
“Mấy ngày hôm trước tôi có nhận được điện thoại của cảnh sát trong nước, biết chuyện ngày đó không phải anh làm, cũng biết anh không phải đồng bọn của Lôi Vân Bảo, là tôi hiểu lầm anh, tôi xin lỗi anh, cũng rất cảm ơn anh, nhưng… Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”
“Cô còn ba mươi giây.”
Bên trong lại rơi vào im lặng.
Lúc tôi đếm đến ba thì cửa phòng đã mở.
Tôi đẩy cửa phòng ra, đi vào, trở tay vừa đóng chặt cửa lại, cài xích phòng trộm.
“Anh muốn nói chuyện gì?”
Bạch Vi mặc một bộ váy ngủ màu trắng ôm sát cơ thể, để lộ vóc dáng yểu điệu có lồi có lõm của mình, hai tay ôm ngực, vẻ mặt lạnh lẽo như băng.
Cô ta cố ý giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn không thể che dấu nỗi bất an ở trong mắt cô ta.
Tôi không nói chuyện, mà chậm rãi bước về phía cô ta, vừa đi vừa cởi nút áo của mình.
“Anh… Anh muốn làm gì.” Cô ta bối rối lùi về phía sau.
Tôi cởi áo sơ mi ném xuống đất, ép cô ta đến góc tường, cô ta kiên cường mà tức giận nhìn tôi chằm chằm.
Tôi kéo hai tay cô ta lên đỉnh đầu cô ta, rồi chen đầu gối giữa hai đùi cô ta, khiến cô ta không thể tránh thoát được.
Cả người cô ta run lên, hé miệng hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi để sát mặt vào một chút, cẩn thận đánh giá khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ của cô ta, và cả cặp mắt xinh đẹp đang trợn tròn lộ rõ vẻ hoảng sợ và tức giận kia.
Cô ta đã đánh mất vẻ cao ngạo lạnh lùng như mọi khi, toàn thân run rẩy, từ mặt đến cổ đỏ bằng, hơi thở gấp gáp, phả đều đều lên mặt tôi.
Hơi thở này, khiến máu chảy trong cơ thể tôi như sắp sôi trào.
“Tổng giám đốc Bạch, quay người lại úp vào tường, kéo váy lên!”