Tôi và Ôn Hân đi ra khỏi cửa hàng, tiện thể tôi đã từ chối yêu cầu vô lý của cô ấy.
Lý do là phụ nữ không nên hút thuốc.
Ôn Hân thẳng thừng phản bác lại: “Bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu đàn ông hút thuốc được, còn phụ nữ thì không? Hay là cậu có thành kiến với phụ nữ hả?”
Tôi toát mồ hôi hột, câu nói này của Ôn Hân chẳng khác nào đóng đinh tôi lên cột sỉ nhục, tội vạ này tôi không gánh nổi, lập tức nói: “Tôi không có ý đấy. Ôn Hân, cậu đừng có mà cả иɦũ ɦσα lấp miệng em. Bây giờ, tôi không tranh luận với cậu về chuyện giữa nam nữ, mà là vấn đề giữa hai chúng ta. Tôi thì hút thuốc được, nhưng cậu thì không”.
Ôn Hân tức giận hỏi: “Tại sao?”
Tôi cười he he lấy bật lửa và một điếu thuốc thơm ra, sau đó cười đáp: “Đây là cái bật lửa mà tôi nhặt được ở trêи đảo hoang, không ngờ đến bây giờ vẫn còn dùng được. Lúc trước nhờ có nó, chúng tôi mới đốt lửa được. Nếu không có cái bật lửa này, chắc chúng tôi chết đói lâu rồi”.
Ôn Hân không vui nói: “Đừng đánh trống lảng. Tôi biết cậu mệt, cậu vất vả rồi, được chưa?”
Dứt lời, Ôn Hân nhìn trái ngó phải, rồi chợt cầm tay tôi: “Phương Dương, có phải cậu nên đi mua một bộ quần áo và một chiếc điện thoại mới không?”
Tôi gật đầu: “Ừ, tôi cũng có ý này, nhưng bây giờ không có tiền”.
Nếu không có điện thoại, tôi cũng không thể rút tiền trong thẻ được, thậm chí thẻ ngân hàng của tôi cũng mất rồi. Giờ phải đi bổ sung cả đống thứ, cũng là một công trình rất tốn thời gian.
Ôn Hân nói: “Đi với chị đây rồi mà còn sợ không có tiền à? Nghe đây, hôm nay, tôi là đại gia, cậu cứ quẹt thẻ thoải mái!”.
Ôn Hân nói xong, tôi còn chưa cười, mà cô ấy đã tự bịt miệng cười khanh khách.
“Ok, nếu cậu đã nói vậy, tôi cung kính không bằng tuân lệnh nha!”
Tôi cũng vội đáp lại một cách vui vẻ.
Chúng tôi đi ăn trước, sau đó đến đồn cảnh sát nhờ nhân viên hộ tịch làm tạm cho tôi một cái chứng minh thư, nhưng bước này không phức tạp.
Vì trước kia, tôi thường xuyên đi với Tề Vũ Manh, nên mọi người đều quen biết nhau cả. Điều quan trọng hơn nữa là tôi vừa đi vào đồn cảnh sát, đã gặp ngay một người quen.
Vương Nhất Long.
Anh ra là cảnh sát chuyên án phụ trách theo dõi Lương Thành, sau này Trương Phú Cường té ngựa, anh trai Tiểu Nguyệt bị tạm đình chỉ công tác. Vì thế theo đề nghị của chúng tôi, anh ta được thăng chức một cách hợp lý.
Vương Nhất Long dẫn tôi đi làm chứng minh thư tạm thời, và nói cho tôi biết vì vấn đề hộ khẩu, dù có làm nhanh đến mấy, anh ta cũng chỉ dám đảm bảo tôi có thể lấy được chứng minh thư chính trong ba ngày nữa.
Tác dụng của chứng minh thư tạm thời có hạn, nhưng nó có thể giúp tôi làm rất nhiều việc, nên đương nhiên tôi sẽ không từ chối.
Cuối cùng, Vương Nhất Long mặc đồng phục cảnh sát, đi cùng tôi vào phòng thông tin, để bổ sung số điện thoại của tôi. Ôn Hân trả tiền, rồi còn mua cho tôi một chiếc điện thoại mới.
Sau đó, Vương Nhất Long dẫn chúng tôi đến ngân hàng. Vừa hay nhân viên ngân hàng sắp tan ca, thấy anh ta tới, họ vẫn làm lại thẻ ngân hàng cho tôi.
Tôi cảm ơn Vương Nhất long, bấy giờ anh ta mới tạm biệt chúng tôi rồi rời đi.
Tôi bảo với Ôn Hân là phải gọi điện cho người thân và mấy người bạn để họ khỏi lo lắng, cô ấy chỉ nhún vai.
Tôi gọi cho bố mẹ mình trước, không ngờ máy vừa kết nối, giọng nói của cả hai người đã vang lên: “Dương Tử? Là con à?”
“Dương Tử, Tiểu Chu ở đồn công an nói con mất tích, bây giờ sao rồi?”