Trước kia, khi tôi làm người trung gian, trong hiệp nghị mà Đồng An Chi đã ký với nhóm Đỗ Minh Cường có nhắc đến tỉ lệ nắm giữ cổ phần của tôi. Dù trong quá trình bàn bạc có vài mâu thuẫn nhất định, nhưng cuối cùng, họ vẫn chia cho tôi một tỉ lệ cổ phần hợp lý.
Đối với tôi mà nói, dù không có quyền hạn thực tế gì, nhưng tôi lại có quyền được chia hoa hồng.
Lẽ ra là mỗi năm chia một lần, nhưng nhờ làm ăn khấm khá, nên giờ đã đổi thành ba tháng chia một lần.
Tôi vội kiếm một cây ATM tự động để kiểm tra. Quả nhiên, một khoản tiền với con số lên đến hàng triệu đã được chuyển vào tài khoản của tôi.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ kϊƈɦ động rất lâu. Nhưng qua chuyến phiêu lưu sinh tử trêи đảo hoang, tôi phát hiện sức hấp dẫn của tiền tài như đã khác xa lúc xưa với mình rồi.
Tôi cúp máy, rồi cùng đi dạo phố với Ôn Hân, nói theo ngôn ngữ hiện đại bây giờ thì là đi lượn.
Thịnh Hải về đêm rất đẹp, không chỉ vì cảnh vật ở đây, mà còn nhờ vị trí nữa. Chúng tôi quyết định đi đến phố chợ đêm, trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng các sạp hàng nhỏ đã lần lượt bày hàng ra rồi, chẳng mấy chốc, cả con phố đã đầy ắp người.
Tôi và Ôn Hân đi hết cả con phố, cô ấy vừa vui vẻ vừa kϊƈɦ động hết chỉ cái này đến nhìn cái khác rồi đòi mua như một cô nhóc mười tuổi.
Vì cô ấy vừa mua quần áo và điện thoại cho mình, nên tôi cũng vung tay làm công tử Bạc Liêu một lần, mua hết những thứ mà cô ấy thích, cuối cùng thành ra phải xách một đống đồ.
Lúc rời khỏi phố đồ ăn vặt, cái miệng xinh xắn đáng yêu của Ôn Hân đã dính đầy dầu mỡ, thậm chí còn có một vệt ớt trêи mặt.
Tôi như một ông bố chu đáo lau sạch cho cô ấy.
Lúc tôi nói suy nghĩ của mình với Ôn Hân, cô ấy la lên, rồi bắt đầu đánh tôi. Đương nhiên tôi không thể để cô ấy được như ý nguyện, nhưng tay tôi còn đang xách túi lớn túi nhỏ, nên đành đánh bài chuồn.
Vì thế một cảnh tượng vừa hài hước vừa ấm áp đã xuất hiện trêи con phố chợ đêm.
Tôi cầm một đống túi giấy chạy ở đằng trước, Ôn Hân thì tức giận đuổi theo phía sau, khiến người đi đường xung quanh đều nhìn ngó.
Chạy mệt rồi, chúng tôi bèn tìm một cái ghế để ngồi nghỉ, tôi nói: “Ôn Hân, sao lúc nãy cậu cứ như đứa trẻ con thế?”
Ôn Hân liếc tôi một cái: “Còn cậu, sao giống mấy ông chú biến thái thế?”
Tôi mỉm cười lúng túng: “Cậu chơi mệt chưa? Nếu rồi thì chúng ta về nghỉ thôi. Tôi đi kiếm đại một cái khách để ở tạm đã, cậu mau về nhà đi. Con gái con đứa khuya rồi mà còn ở ngoài là nguy hiểm lắm!”
Khóe miệng Ôn Hân nhếch lên, nở một nụ cười gian xảo: “Phương Dương, cậu không đưa tôi về à?”
Tôi ngẩn ra nói: “Cái này thì thôi. Nhỡ tôi đưa cậu về, song bị hiểu lầm thì sao?”
Không ngờ tôi vừa dứt lời, Ôn Hân đột nhiên “a” một tiếng rồi dựa vào người tôi, che mắt cá chân nói: “Tôi bị đau chân rồi, cậu mau đưa tôi về nhà đi”.
Trán tôi nổi đầy vạch đen: “Tôi nói này, cậu diễn giả quá đấy! Ngồi trêи ghế mà cũng bị trẹo chân à?”
Ôn Hân gân cổ lên nói lý: “Sao? Không được à? Nhanh lên, nếu hôm nay cậu không đưa tôi về nhà thì tôi cứ ngồi đây đấy!”
Thấy Ôn Hân kiên quyết như vậy, tôi đành đồng ý.
Còn Ôn Hân thì vui đến nỗi nhảy lên khỏi ghế, tôi nói: “Không phải cậu bị trẹo chân à?”
“Khỏi nhanh thế!”
Ôn Hân chớp đôi mắt vô tội nhìn tôi.
Tôi thấy ngạc nhiên với trò chơi xấu bất ngờ này của Ôn Hân. Phải biết là trước kia, cô ấy không hề như thế này. Không biết đi đâu một thời gian, học thói hư tật xấu mất rồi.