Tôi không phải kẻ ngốc, nhìn dáng vẻ này của Ôn Hân, tôi lập tức hiểu ý của cô ấy. Nhưng sao tôi có thể đồng ý được đây, bởi trong lòng tôi đã có Bạch Vi rồi.
“Khụ khụ, Ôn Hân. Thôi cậu về đi, tôi còn bận chút việc, chắc phải té trước đây”.
Tôi cười ngượng nghịu.
Ôn Hân lập tức bĩu môi, ra vẻ không vui nói: “Phương Dương, hôm nay, tôi lặn lội xa xôi đến tìm cậu, mà cậu không đưa tôi về nhà được à?”
“Như thế… không hay lắm!”
Tôi nuốt nước miếng nói.
Tôi biết cô nàng Ôn Hân này đang nghĩ gì, sở dĩ tôi không đưa cô ấy về nhà cũng là vì thế.
Cô gái này vốn dậy thì khá thành công, bây giờ không biết lại học đâu ra cái thói trêu chọc người khác. Nếu bây giờ, tôi thật sự đưa cô ấy về nhà, sợ là mình và Bạch Vi còn chưa tu thành chính quả thì đã bị cô ấy xơi trước rồi.
Ôn Hân bật cười khanh khách: “Có gì mà không hay?”
“Tóm lại là không được, tôi tiễn cậu đến dưới nhà là tôi về thôi”.
Tôi nghiêm mặt từ chối.
Ôn Hân hừ một tiếng, giậm chân như cô bé con: “Đúng là cái đồ đầu gỗ”.
Tôi không dám đáp lời, trong lòng thấy vô cùng buồn bực. Anh đây mà không biết thế nào là mời gọi à, nếu không có Bạch Vi, anh đã sớm xơi tái cô em rồi!
Ôn Hân dẫn tôi đi tới nhà cô ấy, đi ngang qua các công trình thiết kế ở ven đường, tôi không khỏi cảm thán, quả nhiên thế giới của người giàu có đều là những thứ mà chúng tôi không thể tưởng tượng nổi.
Đi từ cổng khu nhà vào, có đủ sân vận động và tập luyện xanh mướt, thậm chí giữa khu nhà còn có một bể bơi siêu to khổng lồ.
Nhà của Ôn Hân nằm giữa hai cái cây, xung quanh có cây cối rậm rạp. Nhà của cô ấy được thiết kế cũng rất có phong cách, nhìn từ bên ngoài đã thấy nhà mái ngói cao cửa rộng, tường sơn màu vàng nhạt với chiếc cổng trạm hoa văn rỗng, trông giống vườn hoa xinh đẹp của châu Âu thời trung cổ.
Ôn Hân đi tới cổng, mở ra rồi đứng cạnh đó, liếc mắt với tôi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Phương Dương, cậu thật sự không muốn cân nhắc chút nào à?”
Tôi bật chế độ nghiêm túc, đi lướt qua người cô ấy vào nhà.
“Cậu đồng ý rồi à?”
Ôn Hân vừa mừng rỡ nói hết câu, tôi đã đặt túi lớn, túi nhỏ trong tay xuống, sau đó đi ra ngoài theo lối cũ, ho khan một tiếng nói: “Ôn Hân, tôi để đồ trêи bàn cho cậu rồi đấy, nhớ cất đi nhé. Tôi về đây!”
Nói xong, tôi lập tức quay người đi thẳng.
Không phải tôi có tật giật mình, mà tôi thật sự lo cho chính mình, chẳng may tôi không kiềm chế được thì sẽ gây ra họa lớn mất.
Vì lâu rồi, tôi không ở tại phòng khách sạn trước kia, nên đã sớm bị trả phòng rồi. Vì thế, tôi đi tìm luôn một khách sạn khác. Những ngày tháng trêи đảo hoang, lúc nào tôi cũng phải nơm nớp đề phòng, nên chẳng được giấc ngủ nào yên ổn.
Bây giờ, tôi cần được thả lỏng toàn thân một cách triệt để.
Tôi tìm được một khách sạn trông khá phong cách để ở. Vừa tắm xong đi ra, tôi đã nghe thấy tiếng “king koong”, tôi nhìn ra phía cửa, hỏi: “Ai thế?”
Bên ngoài vang lên một giọng nói khá già nua: “Tôi, Đồng An Chi đây”.
Tôi thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Đồng An Chi? Bây giờ đã mười một giờ đêm rồi, mà ông ấy đi suốt đến từ Yến Kinh đến Thịnh Hải sao?
Xem ra, tôi cần phải thay đổi suy đoán lúc trước của mình về ông ấy rồi.
Tôi ra mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Đồng An Chi đang đứng bên ngoài, ông ấy cười ha ha nhìn tôi: “Phương Dương, cậu ngẩn ra đấy làm gì? Không mời tôi vào trong ngồi à?”
“Không không, mời anh vào”.
Tôi vội tránh người sang một bên, rồi nhìn Triệu Thư Hằng đang hăm hở đi phía sau Đồng An Chi, khẽ hỏi: “Không phải anh vừa về Yến Kinh à? Sao lại đến Thịnh Hải rồi?”