Bạch Vi ngẩng lên lườm tôi, sau đó ôm bụng nhịn đau đi đến bên đường vẫy xe taxi.
Nhưng bước chân cô ta có hơi loạng choạng, rõ ràng không chỉ là đau bụng mà có vẻ rất yếu ớt.
“Quay về lấy băng vệ sinh hả?” Tôi đi đến bên cạnh cô ta, vừa nói vừa giúp cô ta bắt chiếc xe taxi đúng lúc đi ngang qua.
“Không cần anh lo.”
Tôi giúp cô ta mở cửa xe, cô ta không khách khí mà ngồi vào trong, sau đó kéo cửa định đóng lại.
Tôi giữ cửa xe taxi, nói: “Giám đốc Bạch, với tình huống hiện tại của cô thì đừng có cậy mạnh nữa, cứ để tôi đưa cô về đi, ngộ nhỡ cô ngất xỉu giữa đường thì phải làm sao? Cô không sợ bị người Xiêng La lôi đến chỗ núi thẳm rừng hoang…”
“Im miệng!”
Bạch Vi tức giận lại trừng mắt nhìn tôi, nhưng một lát sau cô ta cũng nhích vào trong một chút.
Tôi lên xe ngồi bên cạnh cô ta, nói địa chỉ khách sạn cho tài xế xong lại quay đầu hỏi cô ta: “Ở khách sạn có băng vệ sinh rồi chứ.”
Cô ta hơi ngẩn ra, tiếp đó nhíu mày: “Quên mang theo rồi.”
Tôi vỗ trán một cái: “Nửa đêm thế này thì đi đâu mua được, đúng rồi, kiểu gì khách sạn cũng có sẵn.”
“Tôi không dám dùng đồ của khách sạn.”
“Bỏ đi, bỏ đi, bây giờ tôi đưa cô đi mua vậy, nhưng cô cố nhịn một chút, nếu nó ra thì cô tìm ít giấy lót tạm đi.”
“Không cần, tôi tự mua được.”
“Cô mua cái rắm ý, ở trong xe chờ cho tôi, đừng đi đâu đừng làm gì, nếu không nó ra thì mất mặt lắm đấy.”
Cô ta cắn môi không nói gì, mặt lại đỏ lên.
Tôi hỏi tài xế biết được một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24h ở gần đây, sau đó bảo tài xế chở chúng tôi qua đó mua đồ trước rồi quay lại khách sạn sau.
“Bây giờ chưa ra đấy chứ?” Tôi đột nhiên không nhịn được hỏi Bạch Vi một câu.
“Chưa…” Cô ta vừa tức giận vừa ngượng ngùng trả lời, sau đó quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tôi không nhịn được cười mấy tiếng.
Cô ta đột nhiên hất tay, dùng túi xách đập mạnh vào mặt tôi.
Tôi kêu lên một tiếng, một tay bưng mũi, một tay sờ mũ lưới trêи đầu.
Cú này cô ta đánh ác thật, đập trúng vết thương trêи đầu tôi rồi.
Cô ta lại quay đầu đi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tôi dựa vào ghế ngồi sau xe vừa khẽ hít một hơi khí lạnh, vừa kiểm tra vết thương trêи mũi và trêи trán có bị chảy máu không.
Một lúc lâu sau, cô ta mới quay đầu lại liếc nhìn trán tôi một cái, mặt không cảm xúc hỏi: “Có cần đến bệnh viện không?”
Tôi lườm cô ta một cái, lắc đầu không nói gì.
Trong xe trở nên yên tĩnh, Bạch Vi cũng dựa vào ghế ngồi, nhưng sắc mặt dần dần tái nhợt hơn, hai tay cô ta ôm bụng dưới suốt.
Có lẽ là vì cô ta vốn bị đau bụng kinh, cộng thêm vừa rồi uống mấy ly bia đá, nên lại càng đau hơn, có thêm chất cồn ảnh hưởng hẳn là sẽ rất khó chịu.
Chẳng bao lâu sau, xe taxi dừng trước một cửa hàng tiện lợi, tôi bảo Bạch Vi ngồi trêи xe, còn mình đi xuống, vòng đến phía đầu xe, nghiêm túc nhìn biển số, rồi mới đi vào cửa hàng tiện lợi.
Thật ra chuyện mua băng vệ sinh như thế này cũng không phải lần đầu tiên tôi làm, trước kia tôi đã mua cho Lâm Lạc Thủy không ít lần.
Vừa hay trong cửa hàng tiện lợi có nhân viên nữ, tôi dùng tiếng Xiêng La trực tiếp hỏi thứ mình cần, mua băng dùng ban ngày, ban đêm và đệm lót mỗi thứ một gói.
Tôi còn đặc biệt mua một gói táo đỏ và đường nâu, một bình nước suối lớn, còn bảo nhân viên trong cửa hàng tiện lợi lấy cho hai củ gừng.
Sau khi trả tiền, tôi xách đồ về xe, lắc lắc cái túi trong tay, nói với Bạch Vi: “Có cần dán luôn bây giờ không?”
Bạch Vi lại ném túi xách trong tay về phía mặt tôi.
Nhưng tôi đã có chuẩn bị trước, dùng tay chặn lại, còn thuận thế cướp luôn túi của cô ta, cho mấy gói băng vệ sinh đó vào trong.
Cô ta không để ý đến tôi nữa, tiếp tục quay mặt ra ngoài cửa sổ, dựa vào ghế không nói chuyện.
Về đến khách sạn, lúc Bạch Vi xuống xe bước chân hơi loạng choạng, thấy tình thế không ổn, nên tôi vội vàng chạy đến đỡ cánh tay của cô ta.
“Đừng đụng vào tôi.” Cô ta dùng sức hất tay tôi ra.
Tôi buông lỏng tay, cô ta chậm rãi đi vào khách sạn.
Nhưng khi nhìn thấy cô ta đi chưa được mấy bước lại bắt đầu loạng choạng, tôi không nhịn nổi đi tới quàng một tay ra sau lưng cô ta, một tay nâng hai chân bế ngang cô ta lên.
“Anh làm gì vậy?” Cô ta ra sức giãy giụa.
“Đừng động đậy.”
Tôi dùng sức ôm chặt lấy cô ta, cất bước đi vào trong khách sạn.
Cô ta không chịu thôi, cứ ra sức đánh vào ngực tôi.
Tôi dùng thêm sức trêи tay, nói: “Tôi bảo cô đừng động đậy cơ mà, nếu không tôi cởi đồ cô ngay bây giờ đấy, cô tin không?”
Quả nhiên cô ta dừng tay, nhưng vẫn bướng bỉnh lườm tôi.
Không bao lâu sau, dường như cô ta cảm thấy cứ nhìn tôi như vậy có vẻ không ổn nên nhìn sang phía khác.
Đây không phải lần đầu tiên tôi chạm vào người cô ta, nhưng vẫn là lần đầu tiên bế cô ta như vậy.
Không thể không nói bắp đùi tròn trịa của cô ta sờ vào rất thích, trơn mượt nhẵn mịn, da dẻ mềm mại lại đàn hồi. Về phần… phần ngực cô ta dán sát vào lồng ngực tôi lại càng đầy đặn mà có tính đàn hồi.
Hơn nữa, mùi hương thoang thoảng trêи người cô ta và hơi thở gấp gáp khiến tôi không khỏi có chút nhộn nhạo.
Nhất là lúc vào thang máy, trong không gian chật hẹp chỉ có hai người chúng tôi, tôi rất muốn cởi bỏ áo quần cô ta, làm chuyện đó với cô ta ngay tại đây.
Tiếc là cô ta đang tới tháng.
Dường như cô ta cảm giác được sự thay đổi của tôi, nên lại bắt đầu giãy giụa.
Tôi xoa bắp đùi cô ta một cái thật mạnh, nói: “Giám đốc Bạch, cô còn không yên tôi sẽ luồn tay vào váy cô đấy.”
Người cô ta cứng lại, sau đó kẹp chặt hai chân vào nhau.
Không dễ gì về đến phòng của Bạch Vi, tôi để cô ta lấy thẻ ra mở cửa, sau đó cứ thế ôm cô ta đẩy cửa vào trong.
“Anh có thể ra ngoài rồi.” Vừa vào phòng, cô ta đã vừa nói vừa ra sức giãy giụa.
Tôi thả cô ta xuống, lấy băng vệ sinh đưa cho cô ta, nói: “Vào nhà vệ sinh dán băng đi, tôi đun nước gừng táo đỏ cho cô.”
“Không cần, mời anh ra ngoài.” Cô ta cầm lấy băng vệ sinh, thờ ơ chỉ ra ngoài cửa.
“Giám đốc Bạch, không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn bắt đầu chính thức theo đuổi cô, cô cũng nói phải xem tôi theo đuổi thế nào, bây giờ đã đến lúc tôi nên thể hiện rồi.”
“Không cần anh thể hiện, ra ngoài!”
“Cô yên tâm, cô đang đến kỳ, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
“Anh…”
Tôi tự cầm ấm nước nóng, táo đỏ và gừng đi vào nhà vệ sinh.
Bạch Vi có hơi sốt ruột, đứng ngoài cửa tức giận nói: “Phương Dương, anh còn không ra ngoài là tôi báo cảnh sát đấy!”
“Tùy cô, dù sao tôi cũng không làm gì cô, ai cũng biết tôi đang theo đuổi cô, cô cảm thấy cảnh sát đến rồi thì có thể thế nào? Huống hồ, cho dù tôi vào đồn cảnh sát thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được thả ngay thôi.”
“Anh… Anh đang chơi xỏ tôi đúng không! Đồ không biết xấu hổ!”
Tôi hứng được nửa bình nước máy, sau đó cầm lấy ly nước đã rửa sạch, đi ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ vào bên dưới của Bạch Vi, nói: “Còn không mau vào trong dán nó đi, đợi lát nữa chảy ra sẽ làm bẩn váy đấy.”
“Anh đúng là một tên lưu manh, hạ lưu vô sỉ! Cặn bã bại hoại!”
Tôi không hề để ý mà cười cười, tiến đến gần cô ta, nói: “Đơn giản mà nói thì là hư đúng không, đàn ông không hư phụ nữ không yêu, không phải sao?”