Tôi và Bạch Vi yên tĩnh thăm quan căn phòng Công Chúa, nghe người phụ trách chuyên môn của khách sạn kể về sự tích khi Đặng Lệ Quân còn sống, sau đó lại thưởng thức buổi trà chiều mà khách sạn chuẩn bị cho du khách.
Giống như cảm giác mát mẻ trong lành của Chiêng May, màu sắc hồng trà của họ vô cùng đẹp, vị cũng ngon, đồ ăn ngọt được chế biến tinh tế.
Tôi cố ý dặn Bạch Vi không nên uống nhiều hồng trà, cô ta cũng ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Sau đó chúng tôi lười biếng, tùy tiện rảo bước theo nhịp sống chậm rãi nhưng trong trẻo thoải mái của thành phố này.
Tôi thích nơi đây, nếu có tiền, có người yêu, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây sống một cuộc sống yên bình.
Hai ngày cuối tuần, tôi dẫn Bạch Vi đi dạo quanh thành phố Chiêng May, thăm quan thành cổ, đến đền Trắng, nhà Đen, đói thì đi tới đường Nimmanhaemin, dạo quanh mấy quán ăn nổi tiếng, ăn các món đặc sản giống như đôi tình nhân cùng nhau thưởng thức bình phẩm món ăn ngon.
Tôi không còn trêu đùa Bạch Vi nữa, bởi vì lòng bình yên, thỉnh thoảng tôi mới kể mấy chuyện cười bình thường để điều tiết bầu không khí.
Cô ta cũng không bày ra vẻ lạnh lùng lùng băng giá khiến người ta không dám đến gần như trước, chỉ còn vẻ xinh đẹp điềm tĩnh và thỉnh thoảng lại bướng bỉnh nhỏ nhen.
Nhưng sáng sớm hôm sau, lúc tôi ra khỏi phòng lại tình cờ chạm mặt Bạch Vi cũng muốn đi ra ngoài, tôi phát hiện cô ta đã trở lại dáng vẻ trước kia.
Cô ta không còn mặc váy dài và áo lụa trắng nữa, chuyển sang bộ váy công sở chững chạc và già đặn, vẻ mặt khó nắm bắt tâm trạng, không còn sự xinh đẹp điềm tĩnh của hôm qua.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, chào hỏi tôi một tiếng, sau đó cô ta giẫm lên đôi giày cao gót tạo ra những tiếng vang có quy luật trêи sàn nhà, đi về phía thang máy, không quay đầu lại nhưng vẫn nói: “Anh nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, đợi đến khi tôi xong chuyện BTT thì về nước với tôi.”
“Được.”
Tôi nhìn bóng lưng cô ta, khẽ đáp lời.
Dường như chúng tôi lại trở về như trước.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy, Bạch Vi không hề ăn cơm riêng cùng tôi nữa, bởi vì thời gian làm việc là chủ yếu, nhóm dự án thường ăn cơm dùng nhau.
Điều lấy làm an ủi là, đến giờ cơm tối Bạch Vi đều gọi tôi đi cùng, mà lần nào người của nhóm dự án cũng sẽ để lại một vị trí trống cho tôi ở bên cạnh cô ta, ai cũng biết là tôi đang theo đuổi Bạch Vi.
Tôi không còn trắng trợn không biết kiêng dè như trước nữa, lúc ăn cơm, thỉnh thoảng tôi sẽ nói chuyện về BTT với mấy người trong nhóm dự án, lâu dần có gì thắc mắc bọn họ sẽ chủ động hỏi tôi.
Đây là chuyện tốt, chứng tỏ nếu tôi được vào nhóm, bọn họ cũng chấp nhận tôi.
Sau ba ngày, tôi đến bệnh viện cắt chỉ, vết thương đã khép lại kha khá, không còn gì đáng ngại.
Bạch Vi cũng xử lý xong những chuyện quan trọng rồi, sau đó cô đặt vé máy bay về nước, nhưng chỉ có tôi và cô ta trở về, những người còn lại sẽ ở Chiêng May tiếp tục hoàn thành dự án được giao, mặt khác, họ phải cùng mấy kỹ sư trong nước được điều tới đây cải tiến và duy trì hệ thống.
Chiều ngày thứ năm, tôi và Bạch Vi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thịnh Hải. Ở lối ra, tôi nhìn thấy một ông lão dáng vẻ bình thường trông khoảng hơn năm mươi tuổi, tới đón Bạch Vi.
“Cô chủ đã về.” Ông lão khom người về phía Bạch Vi, vẻ mặt hòa nhã lại không thiếu phần cung kính.
“Chú Thành, không phải chú đang ở Yến Kinh à? Sao lại đến Thịnh Hải?” Bạch Vi hơi bất ngờ.
“Tôi nên tới, cô chủ đi công tác lâu như vậy, chắc chắn đã hơi mệt rồi, tôi tới để đón cô chủ về nhà.”
Ông lão nói xong thì cười tủm tỉm liếc mắt nhìn tôi đứng cạnh bên.
“Cậu cũng vất vả rồi.”
Bạch Vi không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, cô quay sang nhìn tôi rồi nói: “Chú Thành, giới thiệu với chú một chút, đây là Phương Dương, trợ lý mới của tôi.”
“Đây là chú Thành, người nhà của tôi.” Cô chỉ sang ông lão.
“Xin chào, tôi họ Hà, Hà Khai Thành.” Ông lão chủ động đưa tay về phía tôi.
Tôi cũng chào hỏi một tiếng rồi bắt tay ông ta.
Ngay vào giây phút đó, tôi cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn tôi có ẩn ý sâu xa, dường như có gì đó đặc biệt muốn nói cùng tôi vậy.
Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua rồi biết mất, ông lão tên là Hà Khai Thành này nhanh chóng lấy lại vẻ hòa ái và cung kính.
Nhìn thái độ và cách xưng hô giữa ông ta với Bạch Vi, có lẽ ông ta là quản gia hay gì đó, vì sao lại có thái độ như thế?
Bạch Vi không phát hiện ra biểu hiện chớp nhoáng của Hà Khai Thành, cô ta quay lại hỏi tôi: “Phương Dương, anh ở đâu? Tôi bảo chú Thành đưa anh về luôn.”
“Không cần đâu, tôi tự về được.” Tôi từ chối không chút do dự.
“Tiểu Phương đừng khách sáo, tôi lái xe tới đây, đi cùng đi.” Hà Khai Thành khẽ cười nói, sau đó ông ta chủ động giành lấy hành lý trêи tay tôi.
Bạch Vi tiếp lời: “Đúng đấy, đi cùng đi, anh gọi xe cũng phiền lắm.”
Tôi hỏi chỗ ở của Bạch Vi, không ngờ lại chẳng cách xa chỗ tôi là mấy, cho nên cũng gật đầu đồng ý.
Lúc ngồi trêи chiếc Mercedes Benz S320 của Hà Khai Thành, Bạch Vi hỏi thăm chuyện gia đình với ông ta, chẳng hạn như sức khỏe của ông nội cô ta, mẹ cô ta dạo này đang bận rộn chuyện gì, nhưng lại không hề nhắc tới bố cô ta.
Tôi cũng không nói xen vào, chỉ ngồi bên lẳng lặng lắng nghe, từ đoạn đối thoại không ngừng giữa hai người họ mà phân tích về tình hình gia đình của Bạch Vi.
Chỗ cô ta ở là khu nhà hạng sang trước bờ sông Phố, xem ra cô ta chỉ ở một mình, bởi vì tôi và Hà Khai Thành mang hành lý lên trêи lầu giúp cô ta thì cô ta lại không để cho chúng tôi vào, mà lại chào tạm biệt ngay trước cửa.
Cô ta nói cho tôi được nghỉ ngơi một ngày vào ngày mai, ngày kia bắt đầu đi làm bình thường.
Đi khỏi nhà Bạch Vi, tôi và Hà Khai Thành đi thang máy xuống lầu, trêи đường đi tôi vẫn chờ ông ta mở lời, bởi vì tôi biết nhất định ông ta có chuyện muốn nói cùng tôi.
Hà Khai Thành để tôi ngồi ở cạnh ghế lái, sau khi lên xe, nổ máy, ông ta nheo mắt cười nói: “Phương Dương, có chuyện này tôi phải xin lỗi cậu.”
Tôi cũng đoán được đại khái ông ta chuẩn bị nói gì rồi, tôi cười hỏi: “Chú Thành muốn nói chuyện ba năm về trước à?”
Hà Khai Thành hơi sững người, ông ta quay đầu nhìn tôi một chút: “Cô chủ nói cho cậu biết à?”
“Cô ấy chưa nói cụ thể nhưng tôi đoán được.”
Hà Khai Thành cười gượng: “Cậu rất thông minh, đúng là ba năm trước không phải cô chủ khiến cậu phải ngồi tù, mà là tôi, tôi muốn xin lỗi cậu.”
Nghe Hà Khai Thành nói vậy, tôi cũng không thấy bất ngờ, bởi vì Bạch Vi từng kể rằng, ba năm trước cô để người trong nhà đi xử lý chuyện của Lôi Vân Bảo, nhưng người nhà cô lại không nói thật cho cô biết.
Mà nếu nói là người nhà thì hẳn là Hà Khai Thành rồi.
Sở dĩ ông ta chạy từ Yến Kinh tới Thịnh Hải, ngoài việc để đón Bạch Vi ra, ông ta còn một mục đích khác là tìm tôi nói chuyện.
Đối với lời xin lỗi của ông ta, tôi cũng không vội tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng đáp: “Tôi muốn biết rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì.”
Hà Khai Thành sắp xếp lại suy nghĩ một chút, mới đáp: “Năm đó sau khi cô chủ gọi điện thoại cho tôi, tôi từ Yến Kinh chạy tới suốt đêm, nhưng lúc đó cậu đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi. Lôi Vân Bảo cũng không hề nhắc tới chuyện gì liên quan tới cô chủ, cho nên… Lúc ấy tôi quyết định phải bảo vệ danh dự cho cô chủ.
“Dù sao tôi và vợ cũng nhìn cô ấy lớn lên, vợ tôi thương cô chủ còn hơn cả con trai mình, cô ấy trong sáng thuần khiết như thiên thần, chúng tôi không muốn trong cuộc đời cô ấy có bất cứ vết nhơ nào, thế nên lúc đó tôi lựa chọn hy sinh cậu.”
“Ha ha.” Tôi lắc đầu cười, quả nhiên tôi đoán không sai, đứng trước danh dự của Bạch Vi thì cuộc đời tôi không đáng giá một đồng.