Hà Khai Thành hừ lạnh một tiếng: “Phương Dương, cậu đừng tưởng quen biết mấy tên lưu manh thì giỏi lắm.” Tôi không hề sợ hãi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của ông ta, nói: “Ba năm trước ông đá tôi vào tù, tôi vẫn chưa tính món nợ đó với ông đâu, giờ ông lại Còn uy hϊế͙p͙ tôi, tưởng có chút tiền thì ngon lắm sao? Chân đất không sợ đi giày, ông không tin thì thử động đến tôi xem.” Hà Khai Thành, không nói gì, chỉ nhíu mày bình tĩnh nhìn tôi.
Một lát sau, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nói câu “Cậu giỏi lắm!”, sau đó xoay người lên xe.
Nhìn chiếc xe to lớn nhanh chóng đi xa, tôi không vội về nhà và ngồi cạnh bồn hoa ở khu xanh hóa, châm một điếu thuốc, bắt đầu phân tích những chuyện tiếp theo có thể xảy ra. Những năm gần đây, an ninh trật tự trong nước ta tốt, hàng năm đều có những vụ truy quét tội phạm và tệ nạn, nhất là ở khu Thịnh Hải này. Nhà Bạch Vị làm ăn đúng đắn, cũng không đến nỗi tìm người xử tôi, ít nhất là không dám giết tôi thật, nhưng có thể đánh tôi một trận, sau đó làm khó dễ, thậm chí còn bày ra âm mưu thủ đoạn gì đó để vu oan hãm hại tôi.
Còn Cung Chính Văn, ông ta ta ăn quả đắng ở Xiêng La, bị đánh vỡ đầu chảy máu, chắc ông ta sẽ không từ bỏ ý định, chờ tôi về nước sau đó xử tôi. Việc đầu tiên tôi phải làm là chuyên khỏi nhà bạn, không thể làm liên lụy đến cậu ấy được.
Trước khi đi Xiêng ta, tôi nhận được mười ngàn mà Lâm Lạc Thủy chuyến tới, trong đó đổ nằm ngàn thành tiền Xiêng La, chỉ tiêu mất gần một nửa,đến sân bay Chiêng May thì lại chuyện về nhân dân tệ, cộng thêm năm ngàn tệ có thừa lúc trước thì giờ có hơn bảy ngàn tệ, đủ thuê một phòng ở rồi.
Chờ tháng sau phát lương thì thoải mái, BBT đó trả trước cho Bạch Vi bốn. mươi ngàn, vẫn còn nhận được mười, hai mươi ngàn nữa. Trong phần trả trước đó, có đến ba mươi ngàn là ở chỗ La Nhất Chính, dùng để điều tra Cung Chính Văn, nếu tôi cần dùng thì cũng có thể lấy một ít. Cứ vậy đi, ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng, tranh thủ thời gian chuyển ra ngoài, chứ ở nhà bạn mãi cũng ngại. Tôi có hai nhóm bạn, một nhóm là quen biết trong tù như La Nhất Chỉnh và Đỗ Minh Cường, nhóm còn lại là bạn bè và bạn học trước lúc đi tù, sau khi tôi đi tù rồi thì đa số không còn liên lạc nữa, chỉ còn vẻn vẹn mấy người vẫn giữ liên lạc tới tận bây giờ. Trong đó, hai người thân nhất thì một người ở thành phố khác, một người làm việc ở Thịnh Hải, hơn nữa đã mua nhà, bây giờ tôi đang ở nhà cậu ta. Cậu ta tên Từ Triết, là bạn cùng lớp cấp hai và cấp ba của tôi, quan hệ với tôi rất tốt, lúc tôi ngồi tù không những không trốn tránh mà còn hay gửi tiền vào thẻ của tôi trong tù, là bạn bè thật sự. Khi mới ra tù, vốn là tôi đến nương nhờ La Nhất Chính đã ra tù từ trước. Lúc ấy, tinh thần tôi rất sa sút, suốt ngày chỉ biết uống rượu hút thuốc, đến khi tỉnh táo lại, muốn tìm một công việc rồi sống thật nghiêm túc thì Từ Triết khuyên tôi đến nhà cậu ta ở, nguyên nhân là vì cuộc sống của La Nhất Chính quá thối nát, nếu tôi không rời đi thì rất có thể sẽ chìm sâu hơn nữa. Tôi cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy mình ở chỗ La Nhất Chính không tiên lắm. Cậu ta chỉ thuê một phòng, lại hay đưa phụ nữ về, cả nhân viên phục vụ ở chợ đêm, người nổi tiếng trêи mạng, khách nữ gì đó đều mang về hết, bình thường khiến tôi rất xấu hổ.
Vậy nên tôi chuyển đến chỗ Từ Triết, cậu ta đã trả tiền đặt cọc để mua nhà nên nói sẽ không thu tiền nhà của tôi, nhưng tôi cũng nói nhất định sẽ trả, ghi lại trước, sau này kiếm được tiền thì trả cho cậu ta, kể cả số tiền cậu ta gửi vào trại giam cho tôi cũng phải trả lại hết. Hơn nữa có một chuyện khiến tôi rất xấu hổ và áy náy: Từ Triết ở chung với bạn gái. Tuy tôi và bạn gái cậu ta cũng là bạn đã quen nhiều năm nhà cũng là loại ba phòng ngủ một phòng khách rất lớn, nhưng tôi vẫn cằm thấy mình phá hủy thế giới của hai người họ nên luôn thấy áy náy.
Giờ có tiền rồi, phải mau chóng dọn ra ngoài thôi, sau khi hút xong một điếu thuốc ở ven đường, tôi không vội về mà đi sang chợ bán thức ăn gần đó, giờ đã sắp sáu giờ chiều, vừa hay đến giờ mua đồ về làm cơm tối.
Đồng thời, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Triết, muốn nói cho cậu ta là tôi đã về, bảo cậu ta không cần mua thức ăn nữa.
Trước đó không lâu, khi tôi uống nhầm thuốc mê của Lôi Vân Bảo, sau đó bị Bạch Vị đưa vào trại giam, không kịp nói cho Từ Triết, thế là cậu ta lo lắng. Mấy ngày liên, sau khi ra ngoài tôi nói với cậu ta là sẽ đi Xiêng La mây ngày, bây giờ về rồi cũng nên báo với cậu ta một tiếng.
Nhưng Từ Tết không nghe, gọi mấy cuộc liền cũng không nghe, có vẻ là đang bận, tôi không để ý lắm, lúc mua thức ăn về đến chung cư cũng đã sáu rưỡi, chắc lúc này cậu ta đã về rồi.
Tôi lấy chiếc chìa khóa cậu ta đánh thêm cho tôi lúc trước ra, nhẹ nhành mở khóa, đẩy cửa vào, đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt trong phòng. “Từ Triết, anh nói rõ cho em, rốt cuộc anh có ý gì? Phương Dương ở chỗ chúng ta lâu như vậy, em đã nói chữ “Không bao giờ chưa, giờ mẹ em. muốn đến chơi mây ngày, chỉ mấy ngày thôi, anh lại không vui?”. Tôi ngẩn ra, đây là giọng của Lâm Tĩnh, chính là bạn gái Từ Triết, sao cô ta lại nhắc đến tôi? Từ Triết bất đắc dĩ nói: “Lâm Tĩnh, em nói có lý một chút có được không? Anh không vui lúc nào? Anh chỉ nói là nếu mẹ em đến thì để bà ấy ở phòng nhỏ, em cũng biết Phương Dương ở phòng lớn mà, tại sao phải chuyển đồ của cậu ấy sang phòng khách nhỏ, để mẹ em ở phòng khách lớn? Phương Dương trở về thấy vậy sẽ thế nào? Cậu ấy sẽ nghĩ anh thế nào?” “Ha ha, Từ Triết, anh ở trước mặt bạn bè đúng là chết vì sĩ diện, Phương Dương ở nhà chúng ta bao lâu rồi? Chúng ta đã lấy của anh ta một đồng nào chưa? Đến điện nước, ăn uống cũng không lấy một đồng nào, vậy đã là không phụ lòng anh ta rồi, giờ để anh ta ở phòng khách nhỏ thì tủi thân lắm sao? Hơn nữa, anh xem đã bao lâu rồi anh ta không về? Ai biết đã đi sống mơ mơ màng màng ở đâu rồi chứ.”. “Lâm Tĩnh, em thôi đi, cậu ấy là bạn của anh, em không được nói như vậy.” “Em đã nói rồi! Trước đây em đã bảo là không được con gì, rồi anh nói với em thế nào? Anh nói Phương Dương chỉ ở nhiều nhất là một tháng, chờ anh ta tìm được việc sẽ dọn ra ngoài, giờ đã bao lâu rồi? Việc của anh ta thế nào? Khó khăn lắm mới tìm được một công việc tốt, cuối cùng thì sao? Anh ta lại vào tù, hơn nữa còn vào đó vì tội cưỡng hϊế͙p͙, tuy chỉ vài ngày đã được thả nhưng cũng mất việc, nếu cứ như vậy thì bao giờ anh ta mới tìm được việc rồi dọn ra ngoài? Hơn nữa, anh ta là nghi phạm cưỡng hϊế͙p͙, Từ Triết anh không sợ…”
“Câm miệng, em nói gì đó? Cậu ấy là anh em của anh, anh em, biết không?” “Em quan tâm đến anh em chó má của anh làm gì, hôm nay anh phải nói cho rõ, có dọn phòng khách lớn không? Rốt cuộc bao giờ anh ta mới dọn di?” Nghe thế, tôi cũng không nhịn được nữa, chán nản thở dài một hơi, sau đó cố ý đẩy mạnh cửa, còn rung chìa khóa để nó kêu leng keng.