“Sau khi nhìn thấy tấm ảnh cô ấy gửi tới, tôi đã chạy ngay đến đây. Anh xem có phải là người giàu có mà anh nói không?”
Tôi sững người nghe Chung Lâm nói hết, sau đó không nhịn được cười.
“Phương Dương, sao thế? Không phải là anh ta à?” Chung Lâm hơi hồi hộp hỏi.
“Là anh ta, chính là người này. Chung Lâm, lần này thật sự rất cám ơn cô.”
Tôi phấn khích muốn vỗ vai cô ấy, nhưng nghĩ lại không phù hợp cho lắm, nên chỉ mỉm cười nhìn cô đầy cảm kϊƈɦ. Sau đó tôi giơ điện thoại lên, nhìn các lãnh đạo cấp cao của công ty đang ngồi ở đối diện, nói: “Thưa phó giám đốc Trương và các vị lãnh đạo, chứng cứ mà các vị muốn ở đây. Người đàn ông vóc dáng cao lớn đang nói chuyện với Cung Chính Văn ở trong ảnh chính là người thuê nhà chung đã lấy cắp video của tôi, anh ta tên là Ngô Thừa Chí.”
Tôi lại chỉ vào Chung Lâm, nói tiếp: “Đây cũng là người thuê chung nhà với tôi, tên là Chung Lâm. Tối hôm qua, cô ấy tận mắt nhìn thấy Ngô Thừa Chí sao chép video từ điện thoại của tôi, cô ấy có thể làm chứng.”
Nói xong, tôi đặt điện thoại lên bàn hội nghị, đẩy thẳng tới trước mặt Chu Bỉnh Khôn.
Chu Bỉnh Khôn cầm lấy điện thoại, Trương Nghị Lâm ở bên cạnh ông ta vội ghé đầu sang, mặt nhanh chóng biến sắc.
Chu Bỉnh Khôn nhìn một lúc, sau đó giơ điện thoại lên hỏi Chung Lâm: “Cô Chung, người đàn ông có vóc dáng cao to ở trong ảnh thật sự là người thuê chung nhà với cô và Phương Dương sao?”
“Phải.” Chung Lâm gật đầu một cách rất chắc chắn: “Anh ta là Ngô Thừa Chí, người bên cạnh là bạn gái của anh ta, tên Chu Miểu, cũng là người thuê chung nhà với chúng tôi. Chúng tôi cùng thuê chung nhà.”
“Được rồi, cám ơn cô, vậy cô có thể kể những gì cô đã nhìn thấy cho chúng tôi nghe không?”
Chu Bỉnh Khôn vừa nói một cách thân thiện, vừa đưa điện thoại cho người bên cạnh xem.
Chung Lâm bắt đầu kể lại chuyện tối hôm qua cô ấy đã nhìn thấy Ngô Thừa Chí dùng điện thoại của tôi để copy clip như thế nào và sáng hôm sau đã nhìn thấy hắn ta cùng Chu Miểu vội vàng dọn đồ rời đi ra sao.
Đợi cô ấy kể xong, Chu Bỉnh Khôn cười híp mắt đẩy điện thoại trả lại, nói: “Cô Chung, vô cùng cám ơn cô.”
“Không cần khách khí, đây là chuyện tôi nên làm. Phương Dương là người tốt, mấy ngày trước tôi gặp người xấu, là anh ấy đã đứng ra giúp tôi, cho nên mong các anh đừng sa thải anh ấy được không?”
Chu Bỉnh Khôn vẫn cười hòa nhã: “Chuyện này đến đây coi như đã lộ chân tướng rồi, cơ bản có thể phán đoán video đó không phải do Phương Dương đăng tải. Thế nhưng, cậu ta không xóa cũng không giữ kỹ đoạn video đó mới để chuyện này xảy ra, cậu ta vẫn có một phần trách nhiệm.”
Nói đến đây, Chu Bỉnh Khôn ngoảnh sang đối mặt với tôi, nghiêm túc nói: “Phương Dương, chắc hẳn cậu hiểu rất rõ chuyện này có thể tạo ra ảnh hưởng thế nào. Chuyện là do cậu gây ra, cậu phải có trách nhiệm xử lý cho ổn thỏa. Bây giờ nhiệm vụ của cậu là mau chóng bay đến Chiêng May, đợi đến khi sự việc kết thúc, công ty sẽ căn cứ vào tình hình sau cùng mà đưa ra quyết định xử phạt cậu.”
Tôi cũng nghiêm túc gật đầu: “Tổng giám đốc Chu yên tâm, tôi đã mua vé máy bay rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này thỏa đáng.”
“Được, tan họp.”
Nói xong, Chu Bỉnh Khôn xoay người rời khỏi phòng họp.
Những người khác cũng lục tục theo sau, Trương Nghị Lâm sa sầm mặt, lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó cũng xoay người rời đi.
“Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Bạch Vi nghiêm mặt bỏ lại một câu, sau đó cũng đi ra khỏi phòng họp.
Tôi khẽ thở phào một hơi, trịnh trọng nói “cám ơn” với Chung Lâm.
“Không cần khách khí, chuyện tôi nên làm thôi. Được rồi, không có chuyện gì nữa, tôi phải đi đây. Lãnh đạo công ty các anh hình như không dễ nói chuyện cho lắm, tôi vẫn thấy hơi sợ đây này. Nhất là cái vị giám đốc Bạch kia, trông rõ xinh, mà có vẻ hung dữ quá.”
“Được, tôi tiễn cô, đợi khi nào đi công tác về, tôi sẽ mời cô một bữa.”
“Nấu cho tôi ăn là được rồi, món ăn anh nấu thật sự rất ngon.”
“Ha ha, được.”
Tôi tiễn Chung Lâm xuống đến tầng dưới của công ty, nhìn cô ấy đi xa rồi mới xoay người lên lầu.
Chỉ cần đi chân thành nhận lỗi với Avala để ông ta không hủy bỏ hợp đồng, vậy thì chắc chắn tôi vẫn có thể giữ được việc làm, cùng lắm là ra thông báo phê bình gì đó hoặc là trừ tiền thưởng là xong.
Chu Bỉnh Khôn vẫn rất khôn khéo, lúc trước không có chứng cứ thì ông ấy không tỏ thái độ gì, nên không đắc tội với bên nào. Khi vừa có chứng cứ một cái, là ông ấy lập tức đứng về phía Bạch Vi ngay. Làm như vậy, ông ta sẽ không đắc tội với bên nào, cũng không thể coi là đối đầu với Cung Chính Văn, bởi vì chứng cứ ở ngay đó.
Cung Chính Văn thật sự sẽ tức đến ói máu mất, hắn ta bỏ ra cả đống tiền ở Chiêng May mà không xử lý được tôi, về đây lại tốn thêm năm trăm nghìn tệ kết quả vẫn công cốc, không được lợi gì.
Tôi rất muốn nhìn thấy vẻ mặt khi hắn ta nhận được thông tin này.
Trở lại công ty, tôi gõ cửa phòng làm việc của Bạch Vi.
“Giám đốc Bạch, cô tìm tôi à?” Tôi đi đến trước bàn làm việc của cô ta, hỏi.
Bạch Vi ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn tôi, nói: “Tôi đã bảo là đừng nói những lời đó trước mặt người khác rồi cơ mà.”
Tôi có chút không hiểu: “Giám đốc Bạch nói đến những câu nào cơ?”
“Còn câu nào nữa? Chính là mấy câu… mồm mép tép nhảy kiểu như bày tỏ đó.”
“Ồ, nhưng vừa rồi tôi không bày tỏ, chỉ là kể lại mâu thuẫn giữa mình và Cung Chính Văn, đồng thời tỏ rõ lập trường và nguyên tắc không khuất phục trước quyền thế của mình thôi mà.”
“Anh còn giảo biện nữa!” Bạch Vi tỏ ra giận dữ, tiếp đó lại lạnh lùng nói: “Phương Dương, mấy câu đó của anh lừa cô gái như ban nãy còn được, nhưng không có tác dụng với tôi đâu, tôi biết những lời anh nói ở cầu thang lúc sáng là có ý gì.”
“Anh hận tôi, bởi vì tôi hại anh phải ngồi tù, hại anh đánh mất Lâm Lạc Thủy. Cho nên anh cố ý theo đuổi tôi, muốn khiến tôi yêu anh rồi sau đó sẽ vứt bỏ tôi, dùng cách tàn nhẫn như thế để báo thù tôi, tôi nói không sai chứ?”
“Bất kể là lúc nấu canh gừng táo đỏ cho tôi, xoa bóp cho tôi, dẫn tôi đi chơi ở Chiêng May, hay là lúc về đây nấu cơm, mua hoa cho tôi, tất cả đều là để trả thù tôi có đúng không?”
Nhìn đôi mắt lạnh lùng của Bạch Vi, tôi thấy hơi buồn. Cô ta thật sự đã tức giận và không còn muốn tiếp tục mối quan hệ mập mờ với tôi nữa.
Có lẽ đối với cô ta mà nói, mối quan hệ này rất không thực tế, thậm chí là rất ấu trĩ.
Lúc sáng ở chỗ cầu thang, tôi đã nói thẳng ra rằng mình không quan tâm đến công việc này, sở dĩ tôi ở lại là muốn tán tỉnh và trả thủ cô ta.
Mặc dù tôi không nói tiếp nhưng Bạch Vi hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Cô ta biết tôi hận cô ta.
Quả thật tôi cũng đã từng hận cô ta. Sau khi ra tù, nhìn thấy Lâm Lạc Thủy và Tào Văn Hoài thân mật ngọt ngào, tôi vô cùng hận cô ta, luôn cho rằng tất cả đều là do cô ta ban tặng.
Nhưng hình như từ lâu tôi đã không còn hận cô ta nữa.
Dù tôi ngồi tù đúng là do cô ta hại, dù cô ta còn hại tôi phải vào nơi tạm giam mấy ngày, nhưng không biết vì sao từ sau những ngày ở Chiêng May, hình như tôi không còn hận cô ta nữa.
Nhất là sáng nay sau khi nghe được những lời đó của Lâm Lạc Thủy, tôi biết chính mình đã từng bước đẩy Lâm Lạc Thủy về phía Tào Văn Hoài. Cho dù tôi không ngồi tù, cô ấy cũng sẽ rời xa tôi.
Cho nên, tôi càng hận chính mình hơn.
Lúc ở chỗ cầu thang, tôi nói những lời đó với Bạch Vi là vì khi ấy tôi rất đau lòng, giống như có thứ gì đó nghẹn nơi lồng ngực, rất khó chịu, cuối cùng không thể kiềm chế cảm xúc mà phát tiết ra vậy thôi.
Nhưng sau khi phát tiết xong rồi, người tôi như bị rút hết sạch không khí một cách đột ngột, có chút ngỡ ngàng và luống cuống.