Làm bạn với tôi vượt qua quãng thời gian ba năm tối tăm ở trong nhà giam, là sự nhớ nhung, hoài niệm, và ước mong của tôi về cô ấy.
Nhớ lại nụ cười vui vẻ của cô ấy, hoài niệm sự dịu dàng của cô ấy, ước mong sau khi ra tù có thể cùng cô ấy sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng cô ta lại gửi cho tôi một bức thư chia tay.
Tôi vẫn nhớ rất rõ, sau khi ra tù, khi tôi đi tìm cô ấy, thấy cô ấy khoác tay người khác, thấy vẻ mặt hạnh phúc, thấy nụ cười ngọt ngào của cô ấy, còn thấy được cả người đàn ông chín chắn tuấn tú với khuôn mặt lạnh nhạt và nụ cười tự tin kia.
Tôi còn nhớ rõ, tin nhắn đầu tiên cô ấy gửi cho tôi, bảo rằng cô ấy gửi cho tôi tấm thẻ chứa năm vạn, cô ấy nói cô ấy muốn kết hôn…
Tôi hận cô ấy.
Không ngờ, cô ấy đã ở Chiêng May, còn là một trong số những người cạnh tranh dự án BTT này.
Nhưng mà, không phải lúc trước Lâm Lạc Thủy làm việc ở một công ty quảng cáo ư? Tại sao cô ta lại chạy đến một công ty phần mềm làm trợ lý.
Chẳng lẽ, người đại diện dự án mà Shadi nhắc tới chính là bạn trai mới của Lâm Lạc Thủy?
Rất có thể là thế.
Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại đề nghị của Bạch Vi một lần nữa, trở lại Phần mềm Trí Văn, tiếp tục đảm nhiệm vai trò trợ lý cho cô ta, rồi thử xem có thể giành được dự án kia không.
Đây là cơ hội tốt nhất để chứng minh chính mình.
Tôi muốn nói cho Lâm Lạc Thủy biết, mặc dù tôi ngồi tù ba năm, nhưng tôi vẫn không biến thành một tên vô dụng.
Tôi không cần cô ta cầm năm vạn đồng tới thương hại tôi.
“Dương, có chuyện gì à?” Mãi không thấy tôi lên tiếng, Shadi tò mò hỏi một câu.
Tôi ngừng suy nghĩ, nói: “Không có chuyện gì, cảm ơn ông đã nói cho tôi biết chuyện này. Shadi, có lẽ tôi sẽ xem xét đề nghị của ông và cô Vi, cũng mong ông tạm thời không lựa chọn cô Lạc Thủy và cấp trêи của cô ta.”
“Tôi biết rồi Dương, cậu có thể bỏ qua mâu thuẫn trước kia để trợ giúp cô Vi, sự rộng lượng của cậu khiến tôi kính nể, tôi chúc cậu và cô Vi sẽ giành được thành công, bởi vì tôi rất không ưa mấy tên Silicon Valley tới từ nước Hoa Quốc kia. Được rồi, tôi không quấy rầy cậu nữa, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Kết thúc cuộc gọi với Shadi, tôi rít một hơi thuốc thật sâu, trong đầu không ngừng tự hỏi nên làm gì để giành được dự án kia.
Dưới tình huống không có thiên thời địa lợi nhân hoà, chắc chắn không thể dùng đến cách luồn lách, chỉ có thể trực tiếp đối mặt, dùng phương pháp đơn giản nhất chính là tốt khoe xấu che, nghĩ cách thuyết phục quản lý cấp cao của BTT.
Mới hút xong một điếu thuốc thì Bạch Vi tới.
Tôi nghi ngờ lúc cô ta gọi điện cho tôi thì cô ta đã ở dưới tầng một khách sạn rồi.
Hơn nữa, cô ta còn tới một mình, hình như gan bắt đầu to hơn rồi.
Sau khi thản nhiên nói với tôi một câu “Tôi tới rồi!”, Bạch Vi bước vào phòng, ngồi trêи chiếc ghế đơn tôi ngồi lúc nãy.
Tôi đóng kín cửa, tựa vào tường, nhìn cô ta bằng ánh mắt hài hước, nhàn nhạt nói:
“Giám đốc Bạch, cô không sợ tôi cưỡng hϊế͙p͙ cô à?”
Trong đôi mắt tròn to xinh đẹp của Bạch Vi hiện lên sự khinh bỉ, lạnh lùng cười khẽ, đáp lại ba chữ: “Anh không dám.”
“Úi chà, gan to rồi ấy nhỉ.”
“Phương Dương, mục đích tôi tới nơi này không phải là nghe anh châm chọc hay sỉ nhục, tôi tới để nói chuyện nghiêm túc.” Giọng điệu Bạch Vi trở nên lạnh lùng.
“Giám đốc Bạch, tôi còn chưa cởi đồ của cô, sao có thể coi là sỉ nhục được.”
Sắc mặt Bạch Vi trầm xuống, lạnh lùng nhìn tôi, một lát sau cô ta đột nhiên đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa nói với giọng điệu khinh bỉ: “Chắc ông Shadi nhìn nhầm rồi, người tệ như anh làm sao có thể giành được cái dự án kia.”
“Nếu như tôi thật sự có thể giành được thì sao?”
Lúc cô ta đi qua người tôi, tôi bình tĩnh hỏi.
“Ha ha, nếu anh có thể lấy giành được dự án của BTT, tôi có thể đáp ứng anh bất cứ điều kiện nào.” Bạch Vi nghiêng đầu khinh thường nhìn tôi.
“Bất cứ điều kiện nào?”
“Đúng.”
Tôi nhìn xuống cái cổ áo mở rộng của cô ta, nói: “Như tôi đã từng nói, ngủ với tôi một đêm.”
Nghe được câu trả lời của tôi, Bạch Vi không tức giận, mà nhìn tôi với ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh, ánh mắt kia tựa như sự coi thường của con thiên nga trắng thanh cao đối với con cóc ghẻ.
“Giám đốc Bạch, cô như thế là đồng ý à?” Tôi vẫn hờ hững lên tiếng.
“Anh đừng nằm mơ giữa ban ngày.”
“Ha ha, cô sợ tôi hả?” Tôi ngước mắt lên, cẩn thận đánh giá gương mặt trơn bóng tinh xảo của cô ta.
“Giám đốc Bạch, tôi nói cho cô biết, nếu không có tôi, cô đã bị Lôi Vân Bảo cưỡng hϊế͙p͙ rồi, hơn nữa còn là hai gã đàn ông thay phiên nhau, còn có thể bị chụp hình lại. Cô nên biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.”
“Nói thật, nếu là người phụ nữ khác, chắc đã cảm động đến mức rơi nước mắt, thậm chí là muốn lấy thân để báo đáp tôi. Còn cô thì sao?”
Nói đến đây, tôi vừa chậm rãi đi về phía chiếc ghế sopha đơn kia, vừa rút thuốc ra châm, nói tiếp:
“Cô chỉ biết hếch cái mặt lên ở trước mặt tôi, bày ra vẻ cao ngạo của cô, trưng cái mặt thối của cô ra cho tôi xem, cô thật sự cho rằng mình là thiên nga hả?”
Bạch Vi không phản bác, chỉ nhìn tôi với vẻ mặt không có cảm xúc gì.
“Đúng, cô rất xinh đẹp, vóc dáng cũng chuẩn, chân dài ngực lớn ʍôиɠ tròn, cũng rất có tiền, còn có tài năng, quả thật là đứa con cưng của trời. Nhưng cô cho rằng tôi thật sự mê mẩn cô lắm à?”
“Hừ, trông cái dáng vẻ này của cô, có lẽ nằm trêи giường cũng không biết bày ra tư thế, rêи cũng chẳng biết nốt. Tìm đại một cô gái người Xiêng La ở ngoài hành lang cũng giỏi hơn cô nhiều.”
Tôi búng rơi tàn thuốc, thoải mái nằm tựa trêи ghế: “Giám đốc Bạch cứ tự nhiên, chúng ta không có gì để nói nữa đâu. Còn dự án BTT…
“Bây giờ có bốn công ty phần mềm trong nước đang ở Chiêng May, tôi có thể đi tìm bọn họ, giúp bọn họ giành được dự án này tôi cũng có thể được trích phần trăm, vẫn sống tốt được, không cần phải nhìn cái mặt thối của tổng giám đốc Bạch cô.”
Dứt lời, tôi không để ý tới cô ta nữa, mà lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Shadi.
Tôi không dọa Bạch Vi, tôi thật sự không muốn nhìn cái mặt thối của người phụ nữ này.
“Tôi đồng ý với anh.”
Còn chưa kịp gọi điện, Bạch Vi đột nhiên nói.
Tôi nghi ngờ ngẩng đầu.
Bạch Vi khẽ thở ra một hơi, vẫn mặt không đổi sắc, nói: “Tôi đồng ý với anh, nếu như anh giành được dự án BTT, tôi… Tôi sẽ ngủ một đêm với anh.”
Tôi thoáng kinh ngạc, rồi nhếch miệng cười.
Bạch Vi lấy một tấm thẻ nhân viên ra khỏi túi, đặt ở bàn TV, nói:
“Anh hủy phòng ở khách sạn này đi, tôi sẽ đặt phòng khác cho anh ở khách sạn bên kia, bởi vì tài liệu và những đồng nghiệp khác trong nhóm dự án đều ở đó. Tôi chờ anh ở sảnh bên dưới.”
Nói xong, Bạch Vi xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa tới cửa, cô ta lại bỗng nói một câu: “Không được nói cho bất cứ ai biết về vụ cá cược giữa tôi và anh.”
“Giám đốc Bạch, đừng quên trả tiền vé máy bay và chi phí ăn ở khách sạn cho tôi.” Tôi cũng bồi thêm một câu.
“Anh cầm hóa đơn về, công ty sẽ chi trả.”
Tôi mỉm cười đưa mắt nhìn cô ta ra ngoài, lúc này mới đứng dậy cầm thẻ nhân viên lên xem.
Chính là tấm thẻ nhân viên bị nói ném ở quán bar khuya hôm trước. Lúc ấy Shadi nhặt lên, nhưng tôi không để ý ông ta có vứt đi không. Chắc hẳn là ông ta đã cầm đi, rồi đưa nó cho Bạch Vi.
Phần mềm Trí Văn, trợ lý giám đốc tiêu thụ.
Cái thân phận này cũng được, tạm thời làm mấy ngày, khiến Bạch Vi ghê tởm, kiếm đủ năm vạn để trả lại cho Lâm Lạc Thủy.
Ừ, tôi muốn trả lại cho cô ta không thiếu một đồng.
Tôi xách chiếc ba lô đã được chuẩn bị sẵn trước đó lên, cầm thẻ phòng ra ngoài, xuống tầng trả phòng.
Bạch Vi ngồi đợi tại ghế sopha ở sảnh, thấy tôi làm thủ tục xong, tỉ mỉ đánh giá tôi một lượt từ đầu đến chân.
“Sao vậy? Giám đốc Bạch, có phải cô đột nhiên phát hiện tôi rất bảnh bao không?” Tôi mở rộng hai tay, cười nói với cô ta.
Cô ta khinh thường lắc đầu: “Đi mua một bộ quần áo trước đã, anh đến BTT với dáng này sẽ chỉ thành trò cười cho người ta thôi.”
“Tôi không có tiền.”
“Công việc yêu cầu, tiền quần áo công ty trả, nhưng chỉ giới hạn trong tình huống đặc biệt lần này.”
“Được, vậy thì mua hai bộ đi, ít nhất phải có đồ để tắm rửa chứ.” Tôi không hề khách sáo gật đầu tán thành.
Bạch Vi không phản đối, chỉ hờ hững liếc nhìn tôi một cái, sau đó bước ra khỏi khách sạn.