Tôi đứng dậy, muốn chào tạm biệt và rời đi, Natcha cũng đứng dậy tiễn tôi.
Đi được vài bước, tôi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên dừng bước, nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, vừa rồi tôi gặp một người đồng hương đến Chiêng May để khảo sát dự án ở dưới tầng, ông ấy nói sau khi vợ và con ông ấy du ngoạn ở sông Mae Ping thì bị mất tích, suốt cả buổi sáng, ông ấy đều không thể liên lạc được với cả hai cái điện thoại nên muốn nhờ cảnh sát địa phương các ông tìm giúp, nhưng nhân viên cảnh sát ở tầng dưới nói người bị mất tích chưa được 24 tiếng, theo trình tự thì chưa thể thành lập án để điều tra.
“Cảnh sát trưởng, ông xem xét chuyện này chút. Ờ, ông ấy cũng là người làm ăn, vốn dĩ định đầu tư chút vốn vào Chiêng May để tạo cơ hội phát triển. Ai mà biết được ngay cả vợ con cũng mất tích luôn. Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì…”
Natcha nhíu chặt mày, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, nói: “Có chuyện này sao? Đây không phải là chuyện nhỏ. Tôi sẽ xuống dưới xem sao, cậu Dương, cậu yên tâm, nếu như vợ con của người bạn đó thật sự mất tích, cảnh sát chúng tôi sẽ dốc toàn lực để tìm cho ra.”
“Con người của cảnh sát Natcha đúng là khiến người khác phải nể phục!”
“Đây là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi, cậu Dương khách sáo rồi.”
Chúng tôi vừa nói chuyện khách sáo với nhau, vừa đi xuống tầng. Ở sảnh tầng một trông thấy Đồng An Chi vẫn đang sốt sắng chờ đợi.
Sau khi Natcha làm qua loa thủ tục hỏi chuyện rõ ràng, vẫy tay một cái, huy động toàn bộ lực lượng có thể trong cục cảnh sát để đi tìm người.
Đồng An Chi cảm kϊƈɦ đến mức cảm ơn rối rít, sau đấy lại đi theo cảnh sát khác để lấy lời khai.
Sau khi cảm ơn Natcha thêm lần nữa, tôi rời khỏi cục cảnh sát.
Thật ra lúc tôi bị bắt trước đây, chắc chắn Natcha có nhận tiền của Cung Chính Văn, chỉ có điều, tôi không nói toẹt ra mà thôi, cũng không nói chuyện đoạn clip là do Cung Chính Văn làm để tránh ông ta thấy ngại.
Còn về cái người tên Sangsu mà Natcha đề cập tới, có lẽ là tên nhỏ con mà Đỗ Minh Cường đưa tới lần trước.
Theo thái độ của Natcha đối với người này thì có lẽ cái người tên Sangsu kia có chức quyền rất lớn trong cơ quan cảnh sát hoặc thậm chí là trong chính phủ.
Natcha muốn hỏi xem tôi có quan hệ như thế nào với Sangsu, thăm dò xem có đáng để giúp tôi chuyện này không.
Cái kiểu thăm dò của ông ta thì tôi gặp nhiều rồi, chẳng khó gì để đối phó.
Ra khỏi đồn cảnh sát, tôi thản nhiên như không có chuyện gì, đi tới nhà nghỉ nhỏ mà đã mình thuê xe, đồng thời chú ý đến tình hình xung quanh.
Cái tên bám đuôi chắc vẫn còn rình rập quanh đây.
Đến trước cửa nhà nghỉ, quả nhiên tôi nhìn thấy chiếc xe máy của đối phương đậu ở trước cửa nhưng không thấy người đâu nữa.
Tôi thuê một chiếc moto prince 250, lát nữa phải dựa vào nó để cắt đuôi tên theo dõi kia.
Vừa mới đưa tiền cọc, còn chưa kịp ngồi lên xe, Đồng An Chi và thư ký của ông ấy cùng với tài xế chạy từ đồn cảnh sát ra.
“Cậu Phương Dương.” Đồng An Chi chạy đến trước mặt tôi, thở gấp gáp, móc ra một tấm danh thϊế͙p͙ rồi đưa cho tôi: “Cậu Phương Dương, vừa rồi tôi không kịp cảm ơn cậu, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, rất hy vọng cậu Phương có thể để lại số điện thoại cho tôi. Đợi sau khi tìm được vợ và con tôi, tôi nhất định sẽ mời cậu đi ăn một bữa để cảm ơn đàng hoàng.”
Tôi cầm lấy tấm danh thϊế͙p͙, mỉm cười: “Ông Đồng khách sáo quá rồi!”
Dứt lời, tôi cũng đưa danh thϊế͙p͙ của mình cho ông ấy.
Khi xưa, lúc mới vào Phần mềm Trí Văn ngày thứ hai, công ty đã làm sẵn cho tôi thẻ nhân viên và danh thϊế͙p͙ có tiếng Xiêng La nhưng tôi chưa bao giờ dùng tới. Đây là lần đầu tiên tôi đưa danh thϊế͙p͙ của mình cho người khác.
Đồng An Chi nhận tấm danh thϊế͙p͙ của tôi, nhìn một cái: “Thì ra cậu Phương đến từ công ty phần mềm Trí Văn của Thịnh Hải, tôi đã nghe nói đến công ty này, có phải là làm ra hệ thống OA làm việc di động đúng không?”
“Đúng vậy. Ông Đồng cứ gọi tôi Phương Dương là được rồi, không cần quá khách sáo.”
“Được, vậy cậu cũng gọi tôi là anh Đồng đi, dễ gọi như Thiên Sơn Đồng Lão vậy.”
“Anh Đồng chạy bộ vẫn còn vững như vậy, đúng là còn trẻ.”
“Ha ha ha, lão già như tôi không còn trẻ nữa, nhưng câu này của cậu đúng là rất dễ nghe.”
“Vậy khi nào rảnh chúng ta sẽ hẹn gặp. Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, anh Đồng, anh cũng cùng với cảnh sát đi xem xem có tiến triển gì không đi.”
“Được, xong chuyện này, chúng ta hẹn gặp nhau sau!”
Tạm biệt Đồng An Chi, tôi ngồi lên chiếc Prince 250 ngầu lòi, chạy xe ra phố xá tấp nập, nơi nhiều người mới dễ cắt được cái đuôi kia.
Lúc đợi đèn đỏ ở trêи đường, tôi liếc nhìn tấm danh thϊế͙p͙ của Đồng An Chi, bên trêи chỉ có tên của ông ấy với số điện thoại, không có bất kỳ thông tin nào khác, không giống mạ vàng, chạm khắc như mấy tên nhà giàu khác nhưng chất lượng giấy làm thẻ rất tốt, thiết kế tổng thể mang lại cảm giác rất bình thường nhưng lại không đơn giản.
Chắc chắn là một tay rất giàu có.
Những năm gần đây, vì những nguyên nhân về giá nhân công, chính sách ưu đãi mà rất nhiều ngành công nghiệp tập trung ở trong nước đều lũ lượt kéo nhau qua thị trường Đông Nam Á, cộng thêm việc Xiêng La là một đất nước nổi tiếng về du lịch, vậy nên ở đây thường hay xuất hiện đủ các thể loại người giàu.
Tuy nhiên, mặc dù trị an ở bên này tốt nhưng cũng có nhiều điều ẩn giấu không để người khác biết, những nơi như này thì việc buôn bán người, bắt cóc, cướp bóc không có gì là lạ, có thể Đồng An Chi đã bị người khác để ý trước đó rồi.
Tuy nhiên, mong là con ông ấy không sao, dù gì ông ấy cũng tạo cho tôi thiện cảm, có tiền nhưng không ra vẻ ta đây, cũng rất thân thiện.
Qua đèn đỏ, không lâu sau tôi đã nhìn thấy chiếc đuôi xuất hiện ở trong gương chiếu hậu, quả nhiên đã đổi sang chiếc xe khác, cũng đổi luôn cả mũ bảo hiểm, thậm chí còn thay một chiếc áo sơ-mi hoa nhưng tôi vẫn nhận ra hắn ta.
Bởi vì hắn ta đi một đôi giày thể thao đen đế trắng. Lúc trước, khi hỏi hắn ta có chở khách hay không, tôi có chú ý đến phần da giày bóng loáng của đối phương, hơn nữa, không có nhiều người thích đi loại giày da như này.
Chắc chắn chiếc đuôi vẫn còn đang bám theo, tôi tiếp tục chạy về phía đường đông xe cộ.
Vừa mới qua được một ngã rẽ, đột nhiên tôi nhận một cuộc gọi đến của Bansha.
Vừa nhấc máy, trong máy vang lên tiếng Bansha vừa sốt sắng lại vừa hoảng loạn: “Cậu Dương, xin lỗi! Chuyện của cậu, tôi không giúp được gì rồi.”
Tim tôi bỗng hẫng một nhịp: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Con trai tôi… Con trai tôi đang ở trong tay của bọn chúng. Bọn chúng muốn giết con trai tôi.”
Tôi giật mình: “Ai? Người của Cung Chính Văn?”
“Bọn chúng không nói là ai nhưng chắc chắn là người của hắn ta.”
Tôi tấp xe vào ven đường, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hỏi: “Bansha, ông đừng gấp gáp, nói cho tôi biết, sao con trai ông lại lọt vào tay bọn chúng? Kể tỉ mỉ lại câu chuyện một lần cho tôi nghe.”
“Tôi cũng không rõ, 9 giờ sáng nay, vợ tôi gọi điện cho tôi, nói rằng thằng nhóc đang chơi ở gần nhà, thoáng một cái đã không thấy đâu. Tôi đã cho người tản ra tìm rồi nhưng đến tận bây giờ vẫn không tìm được. Vừa nãy, có người gọi điện cho tôi, cảnh cáo không cho tôi giúp cậu, hơn nữa… hơn nữa bọn chúng muốn tôi đánh gãy chân cậu, phải đánh vỡ xương đầu gối của cậu, phải làm đứt gân mạch để nửa đời sau cậu trở thành người tàn phế, nếu không làm theo… Bọn chúng sẽ giết con tôi rồi quẳng xuống sông cho cá rỉa.”
Nghe đến đây, suýt chút nữa tôi không cầm nổi điện thoại.
Cái đệch, tên chó chết Cung Chính Văn chơi cũng ác lắm!
Bansha khóc nức nở trong điện thoại, hỏi tiếp: “Cậu Dương, cậu biết là tôi không muốn chống đối lại cậu, càng không dám làm hại cậu nhưng bây giờ… Tôi nên làm sao đây?”