Chương 1. Hôn nhân sắp tan vỡ
Trên que thử thai, hiện lên hai vạch ngang đỏ tươi Trần Hà Thu nắm chặt que trong tay, đốt ngón tay trắng bệch, cả người không tự chủ được mà run rẩy.
Gọi số điện thoại quen thuộc, đầu dây lại là một giọng nữ cứng nhắc: “Số máy quý.
khách gọi hiện đang tạm khóa” Không phải thật sự tắt máy, mà là cho cô.
vào danh sách đen.
Trần Hà Thu cười khổ, hỏi mượn điện thoại người giúp việc trong nhà để gọi cho số điện thoại đó, rất nhanh đã có người bắt máy.
“Bà Trương, sao vậy?” Nguyễn Hoàng Phúc, là em” Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, tiếp theo.
cười lạnh một tiếng: “Trần Hà Thụ, cô thật sự có thủ đoạn đùa vui” Nói xong thì anh chuẩn bị cúp máy.
Trần Hà Thu vội vã nói: “Đừng cúp! Xin anh đừng cúp… Hoàng Phúc, em có thai rồi” Tim cô đập thình thịch, cô hồi hộp nắm chặt tay, chờ đợi anh phán quyết.
Trong mắt anh, có lẽ cô là một người phụ nữ độc ác, lòng dạ rắn rết, một kẻ dối trá vô liễm sỉ.
Nhưng có con rồi, có lẽ sẽ có thể xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ, có lẽ anh sẽ coi trọng đứa bé, có thế sống hòa hợp với cô…
“Phá đi” Lời nói lạnh như băng, giống như là một thau nước lạnh dội vào đầu Trần Hà Thu, không có một chút do dự.
Trần Hà Thu như bị sét đánh, đè ép cảm.
xúc: “Nhưng đứa bé là con của anh!” Giọng nói Nguyễn Hoàng Phúc như gió lạnh thấu xương: “Cô không xứng mang thai con của tôi.” Tút tút tút…
Anh cúp máy, Mười phút sau.
Cánh cửa biệt thự bị một sức mạnh lớn đẩy ra, Trần Hà Thu giật nảy mình, kinh ngạc nhìn qua. Cô chỉ thấy Nguyễn Hoàng Phúc đứng yên đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên bụng.
cô, “Đêm dài lắm mộng, bây giờ cô theo tôi đến bệnh viện để phá thai” Trần Hà Thu hoảng hốt, cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Hoàng Phúc, đứa bé vô.
tội…” “Vậy An Như thì sao? Cô ấy không vô tội sao?” Anh nằm chặt cánh tay cô, đau đớn làm Trần Hà Thu chảy nước mắt: “Nếu như không phải cô bỏ thuốc tôi, rồi bò lên giường của tôi, thì người gả cho tôi chính là An Như! Cô ấy cũng sẽ không đau lòng mà đi đến hộp đêm uống say, rồi chết thảm!” Trần Hà Thu giấy gia, ‘Em không tìm đám người kia đến, chị ấy là chị cả của em, sao em có thể làm hại chị ấy được?” Nguyễn Hoàng Phúc hất mạnh làm cô ngã trên đất, ngồi xốm xuống nắm cẵm cô “Chính miệng đám người kia thừa nhận cô sai khiến! Lúc cảnh sát thẩm vấn tôi đã nghe được toàn bội” “Không thể nào… Hoàng Phúc, anh tin em đi, em thật sự không có.
“Đến nước này rồi cô còn muốn ngụy.
biện sao? Nguyễn Hoàng Phúc kéo tóc của cô làm cả người cô bị kéo dậy, từng chữ lạnh lùng mà dứt khoát làm cô như rớt vào hầm băng: “Trần Hà Thụ, cô ác độc như vậy, người đáng chết chính là cô!” Da đầu đau đớn làm cô tê dại, nhưng còn thua xa vết sẹo trong lòng. Trần Hà Thu khóc không thành tiếng: “Hoàng Phúc, em không bỏ thuốc anh. Hôm đó em cũng hôn mê, lúc tỉnh lại đã năm cạnh anh. Nếu em biết anh và chị cả tâm đầu ý hợp, thì em sẽ không kết hôn với anh.” Anh tùy tiện hất cô ra, như đối xử với vải rách.
Đau, đau như bị xát muối vào tim.
Cả người Trần Hà Thu cũng bắt đầu run rẩy, cô cẩn thận che bụng, quỳ gối cạnh chân anh, cam chịu số phận mà nói: “Em biết anh hận em, Hoàng Phúc, anh muốn trả thù em.
thế nào cũng được, chỉ cần anh để em giữ lại đứa bé này, coi như em xin anh..” “Không thể nào” Ba chữ ngắn ngủn đánh nát bấy mong ước của cô.
Anh kéo cô đến quỳ gối trước bài vị của Trần An Như: “Ngày An Như chết, trên người cô ấy đầy vết thương nặng, vô cùng thắm hại. Cô cũng nên nếm trải sự sỉ nhục mà An Như từng chịu đựng, quỳ ở chỗ này một đêm để xin lỗi An Như!” Trần Hà Thu không quan tâm đến cơn lạnh lẽo, nhằm hai mắt lại. Cô biết, là mình gián tiếp hại Trần An Như chịu nhục chết đi, cho nên cô vẫn luôn thờ cúng bài vị của Trần An Như. Kết hôn được ba năm, mỗi ngày cô đều sám hối Cô cam tâm tình nguyện quỳ trước chị cả.
Trần Hà Thu nói: “Được, em quỳ, nhưng đứa b: “Quỳ đi, ngày mai lại nói” Nguyễn Hoàng Phúc quay người lên lầu, trong phòng khách trống trải chỉ còn giẻ rách và bừa bộn.
Dưới đầu gối là sàn nhà bảng đá cẩm thạch lạnh lếo, hơi lạnh thấm vào xương tủy, lòng đau. Vì đứa con, cô sẵn sàng quỳ, chịu khổ gì cũng không ngại.
Nửa đêm về sáng, bên ngoài bắt đầu có sét đánh, không khí trở nên lạnh như băng.
Trần Hà Thu lạnh đến mức bờ môi trở nên xanh tím, cắn răng chịu đựng, hai tay bảo vệ bụng, muốn đem chút nhiệt độ cho đứa bé yếu ớt trong bụng.
Rốt cuộc chân trời cũng hiện lên ánh sáng trắng bạc.
Nguyễn Hoàng Phúc xuất hiện ở cầu thang lầu hai, nói vài câu trong điện thoại, rồi chậm rãi đi xuống.
Trần Hà Thu lấy hai tay che bụng, chờ đợi nhìn anh.
“Hoàng Phúc, đứa bé… Có thế… Giữ lại không?” “Tôi sẽ không tự tay giết đứa bé” Anh làm lòng cô bình tĩnh trở lại, thở ra một hơi thật dài. Suýt nữa Trần Hà Thu đã rơi nước mắt xót xa: “Hoàng Phúc, cảm ơn anh…” “Đừng cảm ơn quá sớm” Nguyễn Hoàng Phúc vừa dứt lời, cửa biệt thự đã bị đấy ra, mười người đàn ông vạm vỡ đi vào, cung kính kêu một tiếng: “Tổng giám.
đốc Nguyễn” “Ừ; Nguyễn Hoàng Phúc chỉ vào Trần Hà Thu đang quỳ trên đất không thể đứng dậy được, “Đưa cô ta đến hộp đêm Dạ Yến, các anh sẽ biết phải làm thế nào.” Lập tức Trần Hà Thu cứng đờ, hộp đêm Dạ Yến, chính là nơi Trần An Như xảy ra chuyện.
Bên ngoài là quán bar, nhưng thực tế là động tiêu tiền của đàn ông, là kỹ viện của phụ nữ! Thì ra anh nói sẽ không ‘Tự tay: giết đứa bé là có ý này! Anh muốn cô nhận hết sỉ nhục ở hộp đêm, sau đó sinh non.
“Trần Hà Thụ, tôi đã nói rồi, muốn để cô nợ máu phải trả bãng máu” Trong khoảnh khắc, sắc mặt cô trắng bệch, dốc sức lắc đầu, nhưng mà hai chân tê rần không đứng dậy nổi. Cô cố sức bò đến chân Nguyễn Hoàng Phúc, hèn mọn cầu xin “Hoàng Phúc, em van xin anh, em đang có thai, chờ sau khi em sinh con xong, anh muốn hành hạ em thế nào cũng được.
Nguyễn Hoàng Phúc đá văng cô ra: “Đây là cô nợ An Như, cô phải trả cho cô ấy như.
thết” ấn đi” Giương mắt nhìn nhóm vệ sĩ, nói Mắt thấy vệ sĩ đã sắp tới bắt cô, Trần Hà Thụ khóc lớn, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu: “Hoàng Phúc, em dập đầu trước anh, anh buông tha đứa bé đi, em van xin anh…” Côp, cộp, cộp..
Trán đập xuống đất vang lên tiếng trầm đục. Nguyễn Hoàng Phúc lại thờ ơ lạnh nhạt, không hề bị lay động.
Không biết làm sao, Trần Hà Thu lại đối hướng liên tục dập đầu trước bài vị của Trần An Như, khóc không thành tiếng. “Chị cả, là em sai, là em không đúng, em xin lỗi chị, em xin lỗi chị. Chị ở trên trời có linh thiêng thì khuyên nhủ Hoàng Phúc đi, có được không, em van xin chị đó chị cả… A…” Da đầu chợt đau đớn, Nguyễn Hoàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!