Chương 12. Ngộ nhỡ cô ta thực sự chết?
“Bởi vì tôi giống người cũ của anh?” Trần Hà Thu hỏi.
Lê Anh Huy châm một điếu thuốc, không quan tâm nơi này vẫn có bệnh nhân, nhìn ra phía ngoài cửa sổ không tỏ thái độ.
Tô Nguyện đã biết câu trả lời, cô cười khổ, “Cảm ơn Tổng giám đốc Lê hôm nay đến cứu tôi, nhưng tôi không muốn làm vật thay thế.” Lê Anh Huy cũng không ép buộc cô: “Tôi rất tò mò, Nguyễn Hoàng Phúc rốt cuộc có gì tốt, có thể khiến cô làm vật thế thân suốt ba năm?” Ánh mắt của Trần Hà Thu tối sầm, “Anh †a từng cứu tôi” cô ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy: “Giống như anh, lúc nhỏ em trai của tôi đi lạc một lần, cha tôi cho rằng bởi vì tôi là sao.
chối, suýt chút nữa đánh tôi sống dở chết dở, là Nguyễn Hoàng Phúc ra tay cứu tôi!” “Nếu như chúng tôi giống nhau, tại sao cô không đồng ý với tôi?” Lê Anh Huy nhếch mép cười, thở ra một làn khói, vô cùng lưu manh: “Không muốn thì thôi, cô nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi tới thăm cô”
Anh ta đứng dậy, Trần Hà Thu cuối cùng cũng nhìn rõ, trên cả người anh ta mặc một chiếc áo da màu đen, trên thân có đinh tán, quần ống rộng và giày da cổ cao. Cơ bắp trên người khiến quần áo bó sát vào cơ thể, có thể nhìn rõ hình dáng, hình xăm rồng khống lồ đế lộ ra phần đầu rồng với hàm răng và móng vuốt, phần thân rồng được giấu trong bộ quần áo, nhưng có thể tưởng tượng ra nó hung bạo và sắc bén như thế nào.
“Nhưng bọn họ đều nói tôi là người xấu!” “Ai” Lê Anh Huy nhún vai: “Không có gì, tôi còn có việc đi trước đây, cô có việc gì thì gọi y tá” Cô y tá nhỏ chăm sóc Trần Hà Thu rất ‘tận tâm, chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo, khi Trần Hà Thu mơ hồ chìm vào giấc ngủ còn có thế nghe thấy tiếng cười nói của hai cô y tá.
“Tổng giám đốc Lê thật sự quá đẹp trai! Thật không hiếu tại sao anh ấy lại tìm một người hầu rượu, với điều kiện của anh ấy, muốn phụ nữ như thế nào mà tìm không được?” “Cô gái hầu rượu này không đơn giản đâu, là vợ trước của Nguyễn Hoàng Phúc, tống giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị đấy! Tại sao người phụ nữ xấu lại tốt số như thế chứ, trong chớp mắt đã quy tụ được hai nam thần của thành phố Hà Nội, loại chuyện tốt này.
làm sao đến lượt tôi chứ?” Trên thế giới này, thứ mà mọi người thấy chỉ là vẻ bề ngoài, không có ai thực sự quan tâm cô sống như thế nào, có vui vẻ hay không, Trần Hà Thu bị đánh thức bởi tiếng động mĩ.
Khi tỉnh lại, Nguyễn Hoàng Phúc ngồi trên ghế đẩu trước mặt cô, khóe miệng nhếch lên tia giễu cợt: ‘Tôi thực sự đã đánh giá thấp cô, Lê Anh Huy lại vì cô mà làm đến bước này” Trần Hà Thu đột nhiên trở nên tỉnh táo.
hơn nhiều, cô ngồi dậy ôm lấy chăn, “Cho dù anh có tin hay không, em không có đẩy Trần Linh Nhĩ” Nguyễn Hoàng Phúc ném tài liệu đến trước mặt cô: “Trần Linh Nhỉ có thai rồi, tôi sẽ nhanh chóng cưới cô ấy, ký nó đi!” Trần Hà Thu cần môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ông nội.. Em nói là ông Nguyễn, ông ấy thể nào rồi?” “Nhờ phúc của cô, nhồi máu cơ tim, vẫn chưa xuống được giường” Nguyễn Hoàng Phúc châm chọc nói.
Đầy lòng Trần Hà Thu trào lên một trận chua xót, “Hoàng Phúc, em muốn đi thăm ông ấy” *Cô đi làm gỉ? Chọc tức khiến ông ấy càng nghiêm trọng hơn?” Nguyễn Hoàng Phúc nghiến răng.
Lời nói giống như nặn từng từ từng chữ ra khỏi kế răng: “Trân Hà Thu, nếu như không phải muốn ly hôn, cô cho rằng tôi sẵn sàng nói với cô nhiều hơn một chữ? Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như cô vẫn không ký, không cần cha cô động tay, tôi sẽ đích thân xử lý cô” Trần Hà Thu. trợn mắt kinh ngạc: “Anh.
biết cha của em đánh em…” “Toàn bộ quá trình đều quan sát” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh, “Nếu như không phải Lê Anh Huy đột nhiên xuất hiện phá rối, e là tôi bây giờ cũng không cần lãng phí sức lực rồi, cha của cô đánh chết cô rồi mọi người đều bớt phiền phức” Cô biết Nguyễn Hoàng Phúc hận cô, nhưng không ngờ tới khi những lời này thực sự phát ra từ miệng của anh, cô mới nhận thực được, anh thực sự hi vọng cô chết đi.
“Em có thể kí.
Trần Hà Thu cố gắng nuốt cay đẳng trong lòng xuống, cô yêu.
Nguyễn Hoàng Phúc mười năm, nhưng cuối cùng có được lại là kết cục như vậy, cô lau.
mặt, mu bàn tay ướt đẫm, “Tháng sau là kỉ niệm bốn năm ngày cưới của chúng ta, cũng là sinh nhật ông Nguyễn, ông ấy vẫn luôn đối xử với em rất tốt, cho em được cùng ông ấy.
trải qua sinh nhật cuối cùng, coi như là đền đáp cho sự quan tâm của ông ấy dành cho em những năm qua” “Trần. Hà. Thu! Đừng có giở trò với tôi!” “Em không có giở trò, em nói thật, “Trần Hà Thu hít thở sâu, trái tim cô đã chìm xuống đáy rồi, nếu như đã không thể quay về, vậy cô kiên trì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, “Cũng không còn mấy ngày nữa, một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, coi như là yêu cầu cuối cùng của em” ‘Đồng tử của Nguyễn Hoàng Phúc lóe lên, tránh đi ánh mắt của cô.
Không biết tại sao, chỉ là trong một chốc.
lát, ánh mắt chân thành của Trần Hà Thu khiến anh có một cảm giác quen thuộc.
“Cô tốt nhất nói lời giữ lời, Trần Hà Thu, cô nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của cô, tôi sẽ không nhân từ nữa đâu.” Đột nhiên, có bác sĩ vội vàng đẩy cửa đi vào, “Tổng giám đốc Nguyễn hóa ra anh ở đây! Không xong rồi! Cô Trần Linh Nhi đột nhiên ra nhiều máu, đứa bé e là không giữ.
được nữa!” Nguyễn Hoàng Phúc đột ngột đứng dậy: “Các người làm ăn kiểu gì thế? Chữa trị kiểu gì?! Tại sao lại chảy máu?” Bác sĩ không dám phản bác lời của anh, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ xin lỗi: “Xin lỗi Tổng giám đốc Nguyễn, là chúng tôi sơ xuất, nhưng tính mạng người quan trọng, trước.
mắt cần phải cấp cứu cho cô Trần Linh Nhỉ Cô ấy mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, nhưng ngân hàng máu trong bệnh viện đã không còn nhóm máu này nữa, chuyển từ bệnh viện khác về cũng phải mất ít nhất nửa tiếng, e là sẽ một xác hai mạng.
Nguyễn Hoàng Phúc cả người lạnh lùng, u ám đến đáng sợ: “Còn có cách nào không? Bất kế là giá như thế nào, nhất định phải giữ được mẹ và con!” “Gòn có một cách, đó là lập tức tuyến tình nguyện viên hiến máu, nhưng nhóm máu của cô Trần Linh Nhi khá đặc biệt, hiện tại bệnh viện chỉ có một người nhóm máu phù hợp với cô ấy” Bác sĩ quay đầu lại, vừa đúng nhìn thấy Trần Hà Thu tấm biển treo trước giường bệnh của Trần Hà Thu, mắt đột nhiên sáng lên: “Trần Hà Thu? Không sai Chính là cô ấy! Nhóm máu cửa cô ấy phù hợp với cô Trần Linh Nhi!” Ánh mắt của Nguyễn Hoàng Phúc quét qua, kéo Trần Hà Thu bước ra ngoài: “Lấy.
máu của cô ta, có thể lấy bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu” “Không được Tổng giám đốc Nguyễn à…
Bác sĩ nói, “Cơ thể cô Trần Hà Thu vô cùng yếu ớt, vốn dĩ đã bị thiếu máu trầm trọng, nếu lại lấy máu nữa e là tính mạng sẽ gặp nguy…” Cổ tay của Trần Hà Thu bị anh nắm chắc.
rong lòng bàn tay, đau đến thấu xương.
Cô không thiếu máu, là cô vừa bán máu, lượng máu vượt gấp đôi người bình thường! Cô đau buồn nhìn Nguyễn Hoàng Phúc, anh thực sự muốn dùng mạng của cô để đổi lấy mạng của Trần Linh Nhĩ? Trong mắt của anh, bản thân cô không thế so sánh được với chị cả, thậm chí đến cả Trần Linh Nhi cũng…
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!