Chương 4. Cô tưởng tôi thật sự không dám giết cô.
Trần Hà Thu bị dọa đến cả người run rẩy, sao anh lại tới đây, sao lại thết Bởi vì cái chết của Trần An Như, không phải anh vô cùng căm ghét nơi này sao, sao lại xuất hiện ở đây.
“Xem ra lời tôi nói, cô vốn không hề để rong lòng” Tay đang năm cắm của cô từ từ dời xuống, giống như con rắn lạnh lẽo, từng chút một quấn chặt lấy cố cô, càng lúc càng dùng sức.
Thở càng lúc càng khó khăn, Trần Hà Thu cố sức kéo tay anh ra, nhưng bàn tay anh lại giống như vòng sắt, dù cho cô giấy giụa thế nào cũng không thể lay chuyển một chút.
Cô bị siết đến mặt chuyển sang màu tím, cổ bị anh nằm lấy, nhấc cả người cô lên khỏi mặt đất, hơi thở càng thêm mỏng manh.
Trước mắt từ từ trở nên tối đen. Đột nhiên lúc này lại nghe được một giọng nói bất cần đời của một người đàn ông vang lên.
“Hoa Hồng? Không phải nói sẽ chờ anh sao, sao lại đi theo Tổng giám đốc Nguyễn rồi?” Người đàn ông đi đến đây, trong khoảnh khắc thấy cô, có một sự kinh ngạc xẹt qua đáy mắt, cười nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, không biết người phụ nữ của tôi đắc tội gì đến anh? Nể tình tôi thả cô ấy đi, tôi thay cô.
ấy xin lỗi anh” Cái cùm trên cố bỗng nhiên được thả lỏng, Trần Hà Thu rơi thẳng xuống mặt đất, từng hơi hít lấy hít để không khí Nguyễn Hoàng Phúc chán ghét nhìn cô, đối đầu với ánh mắt người đàn ông, nói: *Tổng giám đốc Lê biết cô ta à?”
Người đàn ông ngồi xổm xuống đỡ Trần Hà Thu lên, đau lòng nhìn cổ của cô, chà chà hai tiếng: “Em nhìn em xem, sao lại không nghe lời? Không phải đã nói hãy ở trong phòng chờ anh sao, chạy loạn làm gỉ” Người đàn ông này, Trần Hà Thu chưa hề gặp qua.
Ít nhất, trong nửa năm ở Dạ Yến này cô chưa từng gặp qua.
Vốn không quen biết, nhưng anh ta lại ra tay cứu cô, Trân Hà Thu nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích.
Ý cười trong mắt người đàn ông càng tăng thêm, thấy hoa hồng trên má phải của cô càng thêm xinh đẹp, khen ngợi nói: “Chậc.
chậc, thật quá đẹp…
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn cô chăm chăm với ánh mắt lạnh lùng, mang theo vẻ biết rõ tất cả, “Tống giám đốc Lê quen cô ta bao lâu tồi” Tổng giám đốc Lê gõ cằm suy nghĩ một chút: “Không ngắn” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng: “Vậy có lẽ Tổng giám đốc Lê đã nhận lầm người rồi. Nửa năm trước, cô Hoa Hồng đây còn là vợ trước của tôi” Không riêng Tổng giám đốc Lê, ngay cả tống giám đốc Triệu và những người xung quanh đều giật mình trợn to mắt mà nhìn Nguyễn Hoàng Phúc duỗi tay ra, dễ dàng kéo cô ra khỏi lồng ngực của Tổng giám đốc Lê, ”
Mọi người cứ từ từ chơi, tôi có lời muốn nói với cô ta” Anh không nói gì mà kéo cô đi đến nhà vệ sinh nam.
Có mấy người đàn ông đang ‘Giải quy: ở bên trong thấy cô đi vào thì vội vàng kéo quần lên “Đi ra ngoài” Gương mặt của Nguyễn Hoàng Phúc ở thành phố Hà Nội không ai không biết. Mấy người đàn ông còn chưa kéo quần lên đã ảo não chạy ra ngoài Rầm.
Nguyễn Hoàng Phúc đạp cửa nhà vệ sinh nam, giật tóc cô, kéo cô lại tấm gương đặt trên bồn rửa tay: “Hoa Hồng? À, Trần Hà Thu chứ, cô nghĩ tôi không dám giết cô sao?” Ánh mắt của hai người nhìn nhau trong gương. Qua một hồi lâu, Nguyễn Hoàng Phúc càng lạnh lùng hơn, giống như một con sư tử dũng mãnh đang thủ thế chờ đợi, chỉ cần một giây sau sẽ nhào lên xé cô thành từng mảnh nhỏ, ăn như gió cuốn.
Trần Hà Thu giống như bị bỏng, nhanh chóng cụp mắt xuống không dám đối mặt với anh nữa. Cả người run rẩy vì sợ hãi, trên huyệt thái dương, mạch máu đập thình thịch, trái tìm như muốn nhảy khỏi cổ họng.
“Sao, điếc à?” Trên đầu truyền đến cơn đau đớn, Nguyễn Hoàng Phúc kéo tóc cô, buộc cô phải đối mặt với anh: “Hay bị câm?” Trần Hà Thu không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể khẽ nghẹn ngào.
Nguyễn Hoàng Phúc dựa gần sát vào cô, gần như cản lỗ tai cô. Từng chữ lạnh lẽo thấu.
xương vang bên tai cô: “Nếu không nói thì tôi sẽ thật sự biến cô thành người câm!” “Tôi nói…” Nhưng cô có thể nói gi? Tim Trần Hà Thu trầm xuống, cổ họng như bị bông vải chặn lại, hồi lâu cũng không nói được chữ nào.
“Trần Hà Thu, cô thật tỉ tiện!” Tay lớn của anh từ từ nắm chặt tóc của cô, đau đớn làm cô rơi nước mất: “Đường đường là cô chủ của nhà họ Trần lại đến hộp đêm bán thân? €ô thật bẩn thỉu!” Nói xong, lập tức mở vòi nước ở bồn rửa tay, nằm tóc cô ấn vào.
*Ọc ọc… Cả khuôn mặt của Trần Hà Thu bị nhấn vào trong nước, cảm giác ngạt thở sắp chết từ từ dâng lên. Cô vùng vẫy dữ dội, nhưng từ từ tay cũng không còn sức nữa, cuối cùng không giấy nữa.
Cô gần như nghĩ mình sắp chết thật rồi, mới được Nguyễn Hoàng Phúc kéo ra ngoài, ném xuống đất.
C6 cố sức hít không khí để cứu mạng mình, bởi vì thiếu dưỡng khí nên trước mắt vẫn tăm tối như cũ. Giọng nói của Nguyễn Hoàng Phúc giống như thiên thần từ trên đỉnh đầu cô vang lên: “Tôi đã cảnh cáo cô, trừ tang lễ của cô, đừng đế tôi gặp lại cô nữa. Cô cho là gió thoảng bên tai à?”
“Không có… Giọng nói cô khàn khàn, Trần Hà Thu vừa thở, vừa giải thích: “Tôi sẽ lập tức đi ngay…” Nguyễn Hoàng Phúc ngồi xổm xuống, ngón cái thô ráp sờ lên hình xăm hoa hồng trên má phải của cô, dùng sức thổi mạnh, “Sao vậy, bán thân không được à? Nửa năm còn chưa kiểm đủ tiền mua vé máy bay?” Bởi vì đầu đau đớn mà Trần Hà Thu co quắp lại, nhưng anh lại càng đối xử vô tình.
Một tay anh nắm lấy cằm cô làm cô không thể động đậy, tay kia tiếp tục cào đóa hoa hồng vì đắm trong nước mà càng xinh đẹp kia. Giống như mèo đùa chuột, nhìn xem gương mặt run rẩy vì sợ hãi và né tránh của cô, “Cô đã đảm mình trong trụy lạc, vậy thì tôi không cần giữ thể diện cho nhà họ Trần nữa” Nếu Nguyễn Hoàng Phúc công khai tin tức cô làm tiếp rượu ở Dạ Yến ra ngoài, thì em trai cô sao còn chỗ đứng ở trường học.
Trần Hà Thu hoảng sợ trợn to hai mắt; “Đừng, tôi van xin anh… Tổng giám đốc Nguyễn, tôi sẽ nhanh chóng rời đi, tôi bảo đảm.
Nguyễn Hoàng Phúc hài lòng nhìn thấy cô rơi nước mắt, “Muốn tôi mở lòng từ bỉ cũng được, hôm nay làm tôi vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ giữ lại cho nhà họ Trần chút thể diện.
Trần Hà Thu gần như lập tức khóc lóc van xin: “Anh bảo tôi làm gì, tôi cũng có th Nguyễn Hoàng Phúc cong khóe môi, cười tà ác mê hoặc, “Không phải cô thích bán thân à? Vậy thì bán cho đủ đi” Anh kéo Trần Hà Thu đến phòng VIP, đạp cửa ra, đầy Trần Hà Thu vào giữa phòng.
Cả người Trần Hà Thu ướt đắm, quần áo.
mỏng manh dính lên người. Gương mặt tươi cười mà nước mắt như mưa, mặc dù bị nước xối trôi lớp trang điểm, nhưng khi không trang điểm thì cô lại có chút điềm đạm đáng yêu, dáng vẻ run rấy vô cùng quyến rũ.
Biến cố mới xảy ra làm các ông tổng giám đốc xí nghiệp câm như hến. Mặc dù là vợ trước, nhưng dù gì cũng là người phụ nữ của Tổng giám đốc Nguyễn, ít nhiều gì bọn họ cũng đã tiếp xúc qua với Hoa Hồng. Nếu Tống giám đốc Nguyễn tức giận, đừng nói đến đàm phán chuyện làm ăn không thành, mà chỉ sợ không thế sống ở thành phố Hà Nội nữa.
Tổng giám đốc Triệu kịp phản ứng lại đầu tiên, dáng vẻ phục tùng nói với Nguyễn Hoàng Phúc: “Tổng giám đốc Nguyễn hãy bớt giận, là chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn” Ánh mắt sắc bén của Nguyễn Hoàng Phúc nhìn qua, hừ lạnh một tiếng, ngồi vào ghế chủ vị, “Mọi người đến đây cũng chỉ tìm niềm vui mà thôi. Vui một mình không bằng vui chung, không bằng mọi người cùng nhau tận hưởng Hoa Hồng này đi” Bồng nhiên Trần Hà Thu ngẩng đầu, anh muốn 0ô…
“Hoa Hồng, hãy phục vụ các vị tổng giám đốc công ty đang ngồi đây cho họ hài lòng, thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc thả cô và cho nhà họ Trần một con đường sống” Trong nháy mắt, tiếng bàn luận nhao nhao vang lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!