Chương 5. Cả đời của cô cũng không thằng được bạn cũ.
Tổng giám đốc Triệu không biết chắc Nguyễn Hoàng Phúc nói thật hay nói dối, cười hòa giải: “Vợ chồng cãi nhau ồn ào, mâu thuẫn cũng rất bình thường, Tổng giám đốc.
Nguyễn…
“Hủy bỏ hợp tác” Nguyễn Hoàng Phúc vừa tồi còn cười cười nói nói, bây giờ gần như làm mặt lạnh: “Ba năm trước vợ của tôi qua đời rồi, nếu tổng giám đốc Triệu bất kính „ đừng trách tôi trở mặt không quen “Người vợ mà anh nói, chính là Trần An Như đã chết.
Trong lòng Nguyễn Hoàng Phúc, người phụ nữ mà anh chấp nhận, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình Trần An Như.
Cho dù Trần Hà Thu cấn thận dè dặt ứng phó với mẹ chồng thế nào, khúm núm làm anh vui lồng ra sao, trong mắt anh tất cả đều chẳng ăn thua gì. Ba năm, mỗi đêm đều dài đằng dặc như vậy, khi mất đi đứa con cô đều tự trách và hổ thẹn mỗi ngày.
Nhưng bất kế cô cố gắng thế nào, chỉ đối lấy nỗi hận thù không kết thúc và nhục nhã Tình yêu của cô nhỏ bé, là cô tự tạo nghiệp.
Tổng giám đốc Triệu ăn thiệt thòi, cảm thấy không cam lòng. Ông ta là người đầu tiên đưa tay ôm Trần Hà Thu vào trong ngực, “Tổng giám đốc Nguyễn đã nói như thế thì tôi không khách sáo nữa. Vì cô mà tôi bỏ ra mấy trăm triệu mua rượu, mà chưa một lần được chạm vào tay cô. Dù thế nào thì hôm nay cũng phải đòi lại cả gốc lẫn lãi!” Những người khác vừa nhìn, có món hời không chiếm thì phí, nên lập tức nhào tới, khà khà cười khẩy: của chị Trân lâu như thế, chậc chậc, thực sự: làm Hoa Hồng quý giá à.
Trần Hà Thu dùng sức cuộn người lại bảo vệ chính mình.
Rầm.
Một tiếng vang thật lớn làm cho tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Cửa phòng ầm một cái mở ra, người đàn ông dáng vẻ cao lớn từ cửa chậm rãi đi vào: “Mọi người đang chơi cái gì vui vậy?” Tổng giám đốc Triệu đang ôm Trần Hà Thu, trong mắt tỏa ra sắc xanh: “Thì ra là Tổng giám đốc Lê, Tổng giám đốc Nguyễn đã nhường người đẹp Hoa Hồng ở Dạ Yến cho chúng tôi chơi. Gương mặt này, vóc dáng này, quá đẹp rồi. Nếu Tổng giám đốc Lê có hứng thú, ngài có thể chơi trước?” Trần Hà Thu bình tĩnh lại, tạm thời thấy rõ người tới là ai.
Người này… Không phải vừa nói mình là người phụ nữ của anh ta sao… Người tốt? Cô giấy giụa rời khỏi ngực của tổng giám đốc Triệu, năng nề ngã xuống đất, chật vật bò về hướng anh ta: “Cứu tôi, van xin anh, mau cứu tôi… A” Một đôi giày da nặng riề giảm lên tay cô, tiếng kêu đau nghẹn trong cổ họng, đôi mắt cô trợn trắng lên vì đau.
Chủ nhân đôi giày da lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lê muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Tập đoàn Nguyễn Thị và Tổng giám đốc Lê luôn không động chạm nhau, tôi khuyên anh không nên xen vào chuyện bao đồng thì tốt hơn.” Lê Anh Huy không để ý mà cười, tùy tiện ngồi trên ghế sa lon, nhìn Trần Hà Thu đang nắm sấp trên mặt đất: “Tổng giám đốc Nguyễn đừng hiếu lầm, tôi cũng chỉ đến tìm niềm vui thôi, không cần đề phòng tôi như thế”
Anh ta ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng mặt Trần Hà Thu lên, nhìn cô: “Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ thì quả nhiên danh bất hư truyền. Ánh mắt của chị Trân thật sắc bén” Nước mắt Trần Hà Thu chảy xuống, chân Nguyễn Hoàng Phúc gim lên tay cô không có ý muốn dời đi, cảnh giác nhìn Lê Anh Huy: *Tổng giám đốc Lê cảm thấy hứng thứ?” Lê Anh Huy suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng không tệ.”
“Ha ha” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng nhấc chân lên, “Nhưng mà cũng chỉ là đồ chơi mà thôi. Nếu Tổng giám đốc Lê thích thì cứ việc lấy chơi, nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở một chút Phụ nữ ở Dạ Yến cực kỳ bẩn, Tổng giám đốc Lê có chơi thì đừng đế nhiễm bệnh tình dục” Lê Anh Huy cười cười: “Cám ơn đã nhắc.
nhở” Cả cánh tay của Trần Hà Thu đã đau đến mất cảm giác, chỉ cảm thấy có quần áo ấm áp bao bọc lấy mình, sau đó cơ thể trở nên nhẹ nhàng. Cô bị người ta dễ dàng ôm đi, ôm cô ra khỏi căn phòng tuyệt vọng kia.
Lê Anh Huy dẫn cô đến một một căn phòng sạch sẽ đàng hoàng, dịu dàng đặt Trần Hà Thu lên giường.
Cô mệt mỏi cố sức ngồi dậy, yếu ớt mà nói: “Cảm ơn anh…
“Trước tiên đừng vội nói cảm ơn.” Trần Hà Thu cười khổ một tiếng, sao lại có người nói với cô câu này nữa Nguyễn Hoàng Phúc nói xong câu đó thì đưa cô đến hộp đêm Dạ Yến, cô sảy thai. Chị Trân nói xong câu đó thì cô trở thành gái tiếp.
rượu nổi tiếng, còn người này? Anh ta còn có gì nữa? Đợi hồi lâu, chỉ nghe trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.
Lê Anh Huy đi vào phòng tâm xả nước xong, đi tới nói với cô: “Trước tiên hãy tảm rửa nghỉ ngơi chút đi, lời cảm ơn nói lúc nào.
cũng được” Anh ta ôm Trần Hà Thu vào phòng tắm, te ủi: “Có gì cần giúp thì gọi tôi, tôi ở bên ngoài.” ô ngâm mình trong làn nước ấm áp, an Trần Hà Thu gật gật đầu, nhìn xem bóng lưng anh ta rời đi, hỏi: “Vì sao anh cứu tôi.” Vì cô mà đối đầu với Nguyễn Hoàng Phúc, thực sự không phải là một quyết định sáng suốt Lê Anh Huy im lăng lúc lâu, quay người đi ra ngoài: “Cô giống như một người bạn cũ của tôi” Trần Hà Thu cười khổ một tiếng, lại động ới vết thương ở cắm, đau đến nhíu mày. Bạn cũ, lại là bạn cũ, cả đời này cô đều thua bởi bạn cũ.
Nước nóng tràn đầy không ngập cả người, hơi nóng, Trần Hà Thu từ từ chìm xuống, từ đầy nước nhìn xem thế giới hư ảo này.
Một giọng nói đàn ông mông lung vang lên: “Sao, muốn tự sát à?” Trần Hà Thu vùng ra khỏi nước, dùng bong bóng che chản thân thể dưới nước, “Không, không có” Lê Anh Huy ngồi trên thành bồn tắm, trong tay kẹp một cây xì gà, khẽ phun ra làn khói màu tráng, “Tự sát là hành động nhát gan nhất. Cô Trần, nếu tôi là cô, cho dù chết, tôi cũng không để người hại tôi được tốt hơn tôi Trong mắt Trần Hà Thu xẹt qua vẻ u ám: “Tôi không đấu lại anh ta.” Bây giờ Nguyễn Hoàng Phúc ở thành phố Hà Nội kêu mưa gọi gió, không gì không làm được. Còn cô chỉ là gái tiếp rượu hèn hạ, đây.
là ván cờ nhất định sẽ thua, còn chưa bắt đầu đã nhìn thấy kết quả.