Bà Nhạc nấu xong cơm, ông Nhạc cũng về đến nhà, đầu tóc người ngợm toàn là vụn gỗ, nhìn dáng người rất uể oải, ông lấy từ sau lưng con ngựa đồ chơi bằng gỗ.
Con ngựa này được khắc rất giống thật, bên ngoài rất láng mịn, có thể biết được người làm ra nó mất rất nhiều công sức.
“Bố.” Tiểu Đậu Đinh vui vẻ chạy lại gần, giành lấy con ngựa gỗ trong tay ông Nhạc.
“Bố, đây là triệu hoán thú gì?” Tiểu Đậu Đinh hỏi bố, ông Nhạc vừa phủi cái vụn gỗ còn bám trên con ngựa vừa nói: “Đây là Thánh mã, là thần thú đấy.”
“Thật tuyệt, là thần thú.” Tiểu Đậu Đinh cầm con ngựa gỗ trên tay lật qua lật lại nhìn ngắm, thích đến mức không chịu rời nó nửa bước.
Ninh Thư cất Tiểu Thảo trên bàn vào túi, lấy một chậu nước đặt lên bàn, nói: “Bố, bố rửa tay đi.”
“Được.” Gương mặt Nhạc Hưng nở nụ cười, rồi dùng khăn rửa mặt.
“Tỷ tỷ, đệ muốn trở thành triệu hoán sư, đệ hy vọng triệu hoán thú của đệ cũng sẽ có cánh, có thể bay lên trời.” Tiểu Đậu Đinh ôm chặt lấy con ngựa gỗ, ngước đầu lên nói với Ninh Thư.
“Đệ đệ của ta nhất định sẽ trở thành triệu hoán sư, một triệu hoán sư mạnh mẽ.” Ninh Thư cười híp mắt vỗ đầu Tiểu Đậu Đinh.
Người mạnh sẽ là vua ở thế giới này, tất cả mọi người đều muốn trở thành kẻ mạnh.
Bà Nhạc bưng đồ ăn vào bàn, đồ ăn chẳng phong phú gì, chỉ có một ít khoai tây và một ít đồ ăn kèm, cố ăn thì cũng no bụng.
Ăn xong bữa trưa, Ninh Thư vào phòng của mình để tu luyện, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Ở thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, nhất định phải có năng lực tự vệ, nếu không thể trông cậy vào triệu hoán thú được, thì vẫn có thể dựa vào năng lực của bản thân.
Những người không thể trở thành triệu hoán sư, có thể lựa chọn cách tu luyện bản thân lớn mạnh.
Ninh Thư tu luyện một hồi, một dòng linh khí mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể, linh khí ở thế này thật là nhiều.
Linh khí rửa sạch toàn bộ cơ thể, khiến cô cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.
Linh khí ở nơi này có vô vàn, Ninh Thư muốn triệu tập Tiểu Thảo ra, để Tiểu Thảo hấp thụ được một ít linh khí cũng tốt.
Điểm yếu lớn nhất của thực vật đó là ý thức nông cạn, không thông minh được như động vật.
Triệu hoán thú mạnh mẽ có thể hóa thân thành hình người, trong lịch sử có một vài triệu hoán thú đã biến thành hình người, nhưng đòi hỏi một sức mạnh rất lớn.
Tiểu Thảo đứng bên cạnh Ninh Thư, ba cọng cỏ khẽ lay động.
Ninh Thư tập trung tu luyện quên hết mọi việc, trong đan điền đã hình thành được hình khí.
Tu luyện ở một thế giới có nhiều linh khí thế này thật là sảng khoái.
Mãi cho đến khi bà Nhạc gõ cửa phòng Ninh Thư, thì Ninh Thư mới vội vàng quay trở lại Học viện, Ninh Thư ngừng việc tu luyện, tìm một chậu cây để trồng Tiểu Thảo vào đó.
Sau đó mang chậu cây cùng Tiểu Thảo đến học viện.
Tiểu Thảo trước giờ vẫn cứ mang một màu xanh biếc, chưa bao giờ thấy héo úa.
Căn cứ vào học thuyết của đạo sư tại học viện, những loại triệu hoán thú này được triệu hoán từ không gian khác, sau đó cùng kí kết một khế ước.
Đồng thời triệu hoán thú sẽ chọn lựa chủ nhân, ý thức tiếp xúc được cái gì, rồi có thể triệu hoán được cái gì.
Lực tinh thần của Nhạc Song Song không được mạnh đến thế.
Đi ngang qua cửa hàng, Ninh Thư vào dạo một vòng, nhìn thấy mấy thứ Ma tinh bán rất đắt, những mấy ngàn kim tệ, Ninh Thư chỉ đứng nhìn nuốt nước miếng.
Ma tinh là thứ ở trong cơ thể ma thú, là khởi nguồn của năng lực ma thú.
Ninh Thư định mua cho Tiểu Thảo một ít Ma tinh loại Mộc, nhưng khi nhìn thấy giá bán thì đành bỏ cuộc, trong lòng Ninh Thư nảy sinh một ý nghĩa, mẹ nó, bán cho một cành cỏ dùng mà cũng đắt như vậy, thật là quá lãng phí.
Điều kiện để đánh giá một triệu hoán sư mạnh là con triệu hoán thú của người đó phải mạnh.
Ninh Thư quyết định chờ đợi, đến khi bản thân có được chút năng lực tự vệ, sau đó sẽ đến mấy dãy núi tìm Ma tinh.
Ma tinh sở dĩ đắt như vậy là bởi không phải ma thú nào cũng có Ma tinh, ma thú cấp một không thể sản sinh được Ma tinh.
Ninh Thư đấm vào ngực, thật là đau tim quá.
Ninh Thư cầm theo chậu hoa đến lớp học, Liên Băng Mộng đã ngồi ngay ngắn vào chỗ, vẫy tay với Ninh Thư.
Ninh Thư cầm theo chậu hoa rồi bước qua đó.
Liên Băng Mộng nhìn vào chậu hoa: “Đồ trang trí à?”
“Đây là triệu hoán thú của cô?” mấy cô nữ sinh bên cạnh cười rúc rích.
Ninh Thư gật đầu: “Đây là triệu hoán thú của ta.”
Nhạc Song Song rất ít khi gọi triệu hoán thú của mình ra, bởi vì lo sợ rằng người khác sẽ chê cười.
Việc học hành của Nhạc Song Song cũng chẳng ra gì, ví dụ phải luyện tập cách kiểm soát triệu hoán thú của mình, thì làm sao cô có thể kiểm soát được một cây cỏ.
Nhìn thấy Ninh Thư nói rất thản nhiên, mấy cô học sinh chẳng nói thêm gì.
Mình càng hoảng sợ thì người ta sẽ nắm được yếu điểm của mình, từ đó công kích mình.
“Sao cô lại đem trồng triệu hoán thú của cô vào chậu cây thế?” Liên Băng Mộng hỏi.
“Làm xanh môi trường, làm sạch con mắt.” Ninh Thư ngồi xuống bàn.
Ninh Thư hỏi: “Sao cô đã đến đây sớm thế, không ăn cơm trưa à?”
“Ăn rồi.” Sắc mặt của Liên Băng Mộng có chút kỳ lạ, Ninh Thư lấy từ trong ngăn bàn ra một quyển sách, rồi quay sang hỏi Liên Băng Mộng: “Sao thế?”
“Song Song, có một chuyện ta phải nói thẳng với cô, buổi trưa nay ta đi ăn cơm cùng vứi Mục Tử Kỳ.” Liên Băng Mộng nói tiếp: “Nhưng ta không đi ăn riêng với hắn, ta còn đi cùng Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử nữa.”
Liên Băng Mộng đã làm quen được với bao nhiêu người như vậy rồi cơ à.
Ninh Thư lắc đầu: “Ta không sao, ta chẳng có quan hệ gì với Mục Tử Kỳ, cô đi ăn với ai là quyền tự do của cô, cô không cần phải giải thích với ta.”
“Không phải ta sợ cô giận ta, bạn bè với nhau đi ăn một bữa thì có sao, không cần phải ngại ngùng như thế, cứ ái ngại vậy là vì ta cố kỵ cô.” Liên Băng Mộng thở dài và nói.
Liên Băng Mộng đời tước là lính đánh thuê, có đối tác cùng nhau làm nhiệm vụ, giữa hai bên không có ràng buộc gì.
Liên Băng Mộng cũng cảm thấy mình không hợp làm bạn với Nhạc Song Song, nhưng nhìn thấy Nhạc Song Song đáng thương, khả năng kém, điều kiện gia đình thì không tốt.
Coi như là để báo đáp cho thiện ý mà ngày trước cô ấy đối với mình.
Đến giờ vào học, một đạo sư cầm theo một quyển sách bước vào lớp, vị đạo sư này mặc một chiếc trường bào đạo sư, nhất cử nhất động đều mang dáng dấp nho nhã, có học thức.
Ôn hòa như ngọc, lại còn có gương mặt rất khả ái.
Ninh Thư nhìn sang Liên Băng Mộng đang chống cằm ngắm Văn đạo sư.
Ninh Thư nhíu mày, hỏi nhỏ: “Cô thích Văn đạo sư à?”
Liên Băng Mộng lắc đầu: “Không, ta thích những kẻ mạnh, Văn đạo sư là người mạnh thứ hai sau hiệu trưởng, tuổi tác lại nhỏ hơn hiệu trưởng rất nhiều.”
Ninh Thư không nói gì, Liên Băng Mộng đối với Nhạc Song Song là một thứ cảm xúc thương hại bố thí, chứ không hề bình đẳng.
Có đôi khi, “nhận” không chắc sẽ hạnh phúc bằng “làm”.
Hơn nữa cũng chẳng thèm quan tâm người khác có chịu nhận hay không, bản thân nhất quyết phải làm.
Ninh Thư lấy tay vuốt ve mấy cành cỏ, một chiếc lá phía bên ngài có mấy răng cưa nho nhỏ, lá cây khẽ động đậy.
Phải làm thế nào thì mới có thể biến loại triệu hoán thú này trở nên mạnh mẽ.
Ninh Thư nhắm hai mắt lại, trong tiềm thức chợt hiện ra một chùm sáng màu xanh lá cây, chùm sáng này rất nhỏ, chắc là ý thức của Tiểu Thảo.
Nhưng ý thức này trống rỗng, không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng không có bất kỳ tư tưởng nào.
“Đùng đùng...” Ninh Thư nghe thấy mấy âm thanh của tiếng mạch động thực vật, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy được mạch đập của thực vật, bên trong hình như có dòng nước đang chảy.