Nghe thấy Ninh Thư nói muốn đi rèn luyện, ông bà Nhạc tỏ ra vô cùng lo lắng, trong lòng họ hiểu rằng con gái mình tuy là triệu hoán sư, nhưng lại không có chút năng lực chiến đấu nào.
Nếu con gái đi rèn luyện, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Song Song à, con đừng đi có được không.” Bà Nhạc nói với Ninh Thư: “Nguy hiểm lắm, mẹ nghe dì Lý nói ma thú có thể moi bụng của người ra ăn đấy, đừng có mạo hiểm như vậy.”
“Không sao đâu, con đi cùng với các bạn học, còn có đạo sư võ nghệ cao cường, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Ninh Thư trấn an bà Nhạc.
“Chú ý an toàn của bản thân, có chuyện gì thì phải chạy ngay, tính mệnh quan trọng hơn.” Ông Nhạc dặn dò Ninh Thư.
“Hay là, gả cho người nào đó rồi sống bình yên qua ngày.” Bà Nhạc không nhịn được nói.
Ninh Thư không nói gì, trong lòng biết là bà Nhạc muốn tốt cho mình.
Con đường trở thành kẻ mạnh quả thực phải vượt qua không ít chông gai và đau khổ, tại sao phải trở thành kẻ mạnh, chỉ vì muốn vận mệnh của mình được tốt hơn mà thôi.
Không thể tự nhiên mà trở thành kẻ mạnh được, phải tốn bao nhiêu mồ hôi và máu thì mới trở thành kẻ mạnh, người mạnh là vua.
Học viện cho học sinh nghỉ hè, Ninh Thư gói ghém đồ đạc chuẩn bị đến dãy núi Viên Mệnh Sơn.
Sở dĩ có cái tên Viên Mệnh Sơn, là bởi vì đây là một trong những ngọn núi lớn ở Đại lục, diện tích cực lớn, bên trong tụ tập vô số ma thú có sức mạnh vô biên, có đủ các loại tài nguyên.
Tuy có rất nhiều người đã bỏ mạng ở ngọn núi này, nhưng vẫn không ngăn nổi các triệu hoán sư và lính đánh thuê tìm đến, người sống sót trở về vô cùng ít.
Thi thể người chết bị ma thú nuốt vào bụng, sau đó chỉ còn lại đống phân sau khi chúng đã tiêu hóa.
Cơ hội và nguy hiểm thường đi đôi với nhau, ở trong đó có rất nhiều đồ tốt.
Vì vậy, Ninh Thư dự định sẽ cùng với đoàn lính đến Viên Lạc Sơn, một mình đi thì hơi chậm, cũng nguy hiểm, tiện đường có thể kiếm được chút tiền.
Ninh Thư đăng kí giấy chứng nhận binh lính sơ cấp, sau đó nhận nhiệm vụ bảo vệ một tiểu thư quý tộc trẻ tuổi đến dãy núi Viên Mệnh.
Có rất nhiều binh lính khác cũng nhận nhiệm vụ này, nhìn thấy vẻ mặt non nớt của Ninh Thư, ai nấy cũng đều nhíu mày, đối với những binh lính đã từng vào núi đao xuống biển lửa, thì Ninh Thư quả thật có phần non nớt.
Trong một đội quân lại tồn tại một tân binh không hề có chút kinh nghiệm nào, sợ rằng sẽ khiến cho toàn quân bị tiêu diệt?
“Cô biết làm gì?” Một người nam có vết sẹo trên mặt hỏi Ninh Thư.
“Ta có thể nhấc được một hòn đá lớn, có tính không?” Ninh Thư đáp.
Tên mặt sẹo nói với biểu cảm lạnh lùng: “Hãy về quê tìm nam nhân nào đó mà nói chuyện chàng chàng thiếp thiếp đi, công việc này không dành cho cô đâu.”
“Hãy để cho cô ta đi.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Ninh Thư quay người lại nhìn thì thấy một cô gái mặc một chiếc váy dài, đeo mạng che mặt.
Dáng người yểu điệu, ánh mắt tuyệt đẹp làm say đắm lòng người.
“Mục tiểu thư, người đến rồi.” Tên mặt sẹo vội vàng nói.
Con mắt Ninh Thư khẽ chuyển động, Mục tiểu thư?
Người nhà Mục Tử Kỳ?
Người này chắc là chị gái của Mục Tử Kỳ.
“Bây giờ xuất phát.” Mục tiểu thư nói.
Mục tiểu thư xoay người trèo lên một chiếc xe ngựa, xe ngựa được trang trí rất đẹp, kéo xe là ngựa ma.
Loại ngựa ma này có huyết thống ma thú, có sức chịu đựng dẻo dai hơn ngựa thường.
Ninh thư theo sau đám binh lính, quan sát đám thị vệ ở phía trước mặt.
Theo lẽ thường thì Mục tiểu thư khi ra ngoài sẽ phải có rất nhiều hộ vệ, nhưng lần này hộ vệ lại rất ít, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc bộ áo bào màu đen.
Ninh Thư cảm giác được rằng người đàn ông này rất mạnh.
Người này có chiếc lưng gù, dường như cảm nhận được ánh mắt của Ninh Thư, quay người nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, ánh mắt của ông ta sắc bén khác thường, Ninh Thư bị ông ta nhìn chằm chằm, cảm giác da mặt bị đau nhức, tìm cách lảng tránh đôi mắt ấy.
Ông ta nhìn Ninh Thư một hồi rồi mới quay mặt nhìn phía trước.
“Ông Lý, có chuyện gì vậy?” Mục tiểu thư từ trong xe nói vọng ra.
“Không có chuyện gì, tiểu thư.”
Ninh Thư cúi đầu suy tư, đã có một hộ vệ mạnh đến như vậy rồi, sao còn cần phải tập hợp nhiều binh lính như vậy, hay là muốn dùng những binh lính này như những chiếc lá chắn.
Dù sao thì cô cũng chỉ đi cùng đến Viên Mệnh Sơn rồi sẽ tách đoàn đi một mình.
Đi cùng Mục gia một đoạn đường dài, mỗi lần đến một thành trấn nào đó, hộ vệ sẽ đưa lệnh bài ra là có thể được đi ngay, không gặp trở ngại nào, trên tấm lệnh bài có khác Tộc huy của gia tộc họ Mục.
Ninh Thư đi cùng với đám binh lính, không nói gì suốt dọc đường, đói bụng cũng chỉ lôi lương thực của mình ra ăn.
Có lần gặp phải nguy hiểm hoặc gặp cướp giữa đường, cũng đều có binh lính ra tay.
Càng đến gần Viên Mệnh Sơn, thì càng hỗn loạn, đạo tặc sơn tặc xuất hiện rất thường xuyên.
Ví dụ như bây giờ, đây là nhóm cướp thứ ba mà Ninh Thư gặp, những người này chẳng hề sợ chết, ở cái vùng đất hẻo lánh này, danh tiếng của Mục gia cũng không là gì đối với họ.
Ở đây rồng phượng rắn rết hỗn hợp, chẳng ai biết Mục gia là ai.
Ninh Thư cũng chật vật tấn công một tên cướp, nếu như Ninh Thư tha mạng cho chúng, thì sẽ có người nhìn chằm chằm vào cô, quả thực là có người chuyên quan sát đội binh lính.
Đó chính là cái ông già kia.
Ninh Thư cố ý giấu nghề, cố ý khiến mình bị thương.
Ninh Thư cảm giác có điều gì đó không hay cho lắm, cô luôn nghĩ Mục tiểu thư đến Viên Mệnh Sơn vì một mục đích không hề đơn giản.
Cho dù thế nào, thì khi đến Viên Mệnh Sơn, cô cũng sẽ phải rời khỏi đội quân tự đi một mình.
Mấy tên cướp đều bị giết chết, xác người vương vãi khắp nơi.
Cái ông già được Mục tiểu thư gọi là ông Lý, gọi triệu hoán thú của mình, đó là một con rắn lớn màu xanh đậm.
Con rắn rất lớn, vừa xuất hiện, trong không khí ngập tràn một mùi hôi thối khiến người ta khó chịu.
Nhìn thấy con rắn lớn, đám binh lính sợ hãi lùi lại phía sau, vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.
Rắn lớn thè lưỡi, nuốt mấy xác chết dưới đất vào bụng, thoắt một cái, cái bụng nó căng phồng cả lên.
Ninh Thư nhìn cái bụng con rắn này, hệ tiêu hóa của nó cũng hoạt động tốt thật, mấy người bị nó ăn trước đó giờ đã tiêu hóa xong rồi.
Nó chính là một loại vũ khí dùng để tiêu hủy chứng cứ, không biết lão già này có cố ý giết người để làm mồi cho triệu hoán thú của mình hay không.
“Trời đã tối, hôm nay chúng ta sẽ cắm trại ở đây, ngày mai tiến vào Viên Mệnh thành.” Lão Lý nói.
Các binh lính đều ngồi xuống, Ninh Thư ngồi dựa vào một thân cây, nhìn vào mất vết thương trên cánh tay của mình, chuẩn bị nhìn xung quanh xem có đám cỏ nào để cầm máu vết thương hay không.
“Cho cô.” Cái tên mặt sẹo đưa cho Ninh Thư một cái bình: “Uống đi.”
“Cảm ơn.” Ninh Thư nhận lấy chiếc bình, mở ra ngửi, toàn một mùi thuốc đông y.
Đây chắc là loại thuốc nước cấp thấp, đồ đệ của thầy bào chế thuốc, đoán chừng ngay cả đồ đệ cũng không biết được thầy chế thuốc làm những gì, thầy chế thuốc có thể chiết xuất dược thảo dược tính, các loại dược liệu được trộn vào với nhau, hình thành nên thuốc nước.
Trong tay Ninh Thư là lọ thuốc nước, thành phần thuốc toàn là nguyên liệu tầm thường, có nhiều tạp chất, hiệu quả của thuốc cũng không cao.
Thầy chế thuốc nước chính hiệu sẽ không tạo ra loại thuốc nước pha tạp chất như thế này, uống vào sẽ bạch cốt sinh cơ.
Tương truyền còn có loại thuốc nước khiến cho người chết hồi sinh.
Ninh Thư uống lọ thuốc nước, vị của nó rất khó nuốt, cổ họng nóng ran, loại thuốc nước này không hề trải qua trung hòa, kích thích rất mạnh.
Ninh Thư chép miệng, cảm giác giống như vừa uống nước hạt tiêu, cả dạ dày giờ cũng nóng như lửa đốt.
Sản phẩm kém chất lượng.
Đạo sư của Học viện dược tễ làm ra những lọ thuốc màu xanh rất tươi mát, mùi hương cũng rất dễ chịu.
Nhưng loại thuốc đó lại rất đắt tiền, không phải binh lính nào cũng đủ tiền để mua.