Trận quyết đấu của học viện là cuộc thi đấu 1-1, vài võ đài đồng thời tiến hành, sau đó chọn ra 50 người vào trận quyết đấu.
Năm mươi người chiến đấu kia mới là trận đấu kịch liệt và đặc sắc, bây giờ chẳng qua là đang trong cuộc triển lãm thôi.
Ninh Thư bây giờ đang đấu với một học viên có triệu hoán thú là một con sói.
Nam sinh này nhìn thấy Ninh Thư ngay cả triệu hoán thú cũng không thả ra, bật cười thành tiếng: "Sao không thả triệu hoán thú ra?"
"Có phải triệu hoán thú yếu quá hay không." Vẻ mặt nam sinh vô cùng thoải mái.
Triệu hoán thú là nềm kiêu ngạo của triệu hoán sư, rất nhiều triệu hoán sư đều vui vẻ thả triệu hoán thú ra, trừ phi triệu hoán thú của người đó quá yếu hoặc quá xấu.
Mặt Ninh Thư không chút thay đổi.
"Cô đã không thả triệu hoán thú ra, ta đây sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu." Nam sinh vặn cổ, vung tay về phía triệu hoán thú của mình: "Tới cắn đứt cổ của cô ta đi."
Con sói hung ác nhe răng về phía Ninh Thư, cúi người vọt tới phía Ninh Thư.
Ninh Thư đứng im không nhúc nhích.
"Có phải sợ đến choáng váng rồi không." Nam sinh bĩu môi, vẻ mặt thoải mái đợi trận quyết đấu kết thúc.
Ninh Thư nhìn cón sói đang xông về phía mình, trực tiếp đưa chân ra đạp con sói hung ác xuống dưới sàn.
Nam sinh ngơ ngác nhìn triệu hoán thú của mình bị đạp xuống sàn, biểu cảm vô cùng đắc ý trên mặt hơi ngưng lại.
"Cô..." Nam sinh chỉ vào Ninh Thư, biểu cảm vô cùng oan ức...
"Nhạc Song Song thắng." Đạo sư la lớn.
"Đạo sư, cô ta ngay cả triệu hoán thú cũng không gọi ra, cái này không công bằng." Nam sinh kêu lên.
Đạo sư nghiêm mặt nói: "Còn chê chưa đủ mất mặt à, người ta còn chưa gọi triệu hoán thú ra, đã đánh bại nhà ngươi rồi, ngươi còn mặt dày nói không công bằng sao."
Nam sinh ủ rũ cúi đầu đi xuống võ đài.
Ninh Thư về chỗ ngồi, Văn đạo sư ngồi ở tầng trước mặt quay đầu lại, nhìn Ninh Thư hỏi: "Bắt đầu tu luyện kỹ năng võ thuật rồi à?"
Ninh Thư gật đầu: "Vâng."
"Rất tốt, trò là triệu hoán sư, nhưng vẫn phải nghĩ cách bồi dưỡng triệu hoán thú của mình." Biểu cảm của Văn đạo sư rất ôn hòa.
"Cảm ơn thầy." Ninh Thư cảm kích nói.
"Cũng không cần quá áp lực tâm lý đâu, một mình trò không so được đối thủ của trò, phải là một người và một thú, nên đi được đến đâu thì hay đến đó." Văn đạo sư bảo Ninh Thư không cần quá áp lực, cũng biết Ninh Thư căn bản đi không được vào vòng sau.
Ninh Thư vâng một tiếng, nhìn về phía trận quyết đấu của trên võ đài của Liên Băng Mộng.
Lần chiến đấu này triệu hoán thú của Liên Băng Mộng là một con rồng to khỏe, thịt đẫy đà, vô cùng phách lối trực tiếp lột sạch lông triệu hoán thú của đối phương.
Con triệu hoán thú kia lúc đầu vốn dĩ giống sư tử, khí phách uy vũ, sau khí bị lột lông, gầy đi trông thấy, toàn thân nhẵn bóng, nhìn rất khôi hài.
Triệu hoán thú sư tử lập tức trốn phía sau chủ nhân của mình, chọc cười toàn bộ mọi người ở đó.
Khuôn mặt của chủ nhân của triệu hoán thú cũng đỏ bừng, hốt hoảng thu hồi mình triệu hoán thú, mặt xám xịt bước xuống võ đài.
Con rồng đáng yêu nhảy vào trong lòng Liên Băng Mộng, vẻ mặt đáng yêu đắc ý.
Liên Băng Mộng nhịn không được chọc chọc nó, vẻ mặt cưng chiều: "Thật là, làm sao có thể rút lông người khác như thế chứ."
"Liên Băng Mộng thắng."
Liên Băng Mộng ôm nó xuống võ đài, ngồi bên cạnh Ninh Thư, hỏi Văn đạo sư trước mặt: "Đạo sư, người cảm thấy vừa rồi ta chiến đấu như thế nào ạ?"
Văn đạo sư trầm mặc một chút rồi nói: "Triệu hoán thú cũng giống như con người, cũng có tôn nghiêm."
"Đúng vậy, ta coi triệu hoán thú như bạn của mình đồng thời cũng rất tôn trọng chúng, từ trước đến nay chưa từng coi chúng là động vật..." Liên Băng Mộng vừa cười vừa nói, nhẹ nhàng vuốt ve con rồng đáng yêu.
Con rồng lè lưỡi liếm liếm khuôn mặt Liên Băng Mộng, vẻ mặt thân thiết vô cùng.
Văn đạo sư lướt mắt nhìn con rồng, lạnh nhạt nói: "Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, con triệu hoán thú đó thà chiến đấu đến mức mình đầy thương tích cũng không muốn bị lột sạch lông."
"Về sau trò phải khế ước triệu hoán thú của mình nhiều vào." Văn đạo sư nói.
Sắc mặt Liên Băng Mộng trong nháy mắt rất khó coi, tay vuốt ve con rồng cứng đờ, giải thích: "Tiểu Long chỉ nghịch ngợm một chút thôi, nó không có ác ý gì đâu, hơn nữa, không có lông vẫn có thể mọc lại mà."
Văn đạo sư nhíu mày lại, không nói chuyện nữa, nhìn chằm chằm tình hình trận chiến trên võ đài.
"Cô thì thế nào, thua rồi hả?" Liên Băng Mộng có chút xấu hổ, chỉ có thể tìm Ninh Thư nói chuyện, ánh mắt có chút u oán nhìn chằm chằm bóng lưng Văn đạo sư.
Ninh Thư nói: "Ăn may nên thắng rồi."
"Vậy vận may của cô cũng tốt quá nhỉ." Liên Băng Mộng lạnh nhạt nói, tâm trạng của nàng có chút thất vọng.
Trận quyết chiến ngày thứ nhất chọn lựa 200 người đứng đầu, Ninh Thư thành công nằm trong top hai trăm người đó, dùng lời nói của Liên Băng Mộng thì là vận may cứt chó.
Khi Ninh Thư chiến đấu, không thả Tiểu Thảo ra, Tiểu Thảo một mực đòi ra.
Bởi vì nó nhìn thấy ma thú, rất vội vàng, không thể ăn hai chân của người nhưng loài yêu thú bốn chân chắc chắn có thể.
Ninh Thư không để ý đến nó, nó vẫn luôn dùng giọng nói mềm mại đáng yêu của mình mà gọi, chủ nhân, chủ nhân...
Ninh Thư nghe đến mức đầu sắp nổ, trực tiếp quát câm miệng.
Tiểu Thảo vô cùng u oán, giọng nói mang chút đáng thương gọi chủ nhân.
Sau khi trận quyết đấu chấm dứt, Ninh Thư liền về nhà tu luyện.
Ngày mai còn phải tiếp tục thi đấu nữa, Ninh Thư nhìn tổng thể một lượt, học viện này có người vô cùng mạnh.
Ninh Thư phải dùng sức tu luyện mới có thể bảo đảm mình có thể đi tới cùng, đi tới cùng để được đứng cùng võ đài với Liên Băng Mộng.
Trước con mắt ngạc nhiên của mọi người đánh bại Liên Băng Mộng, hơn nữa còn khiến cho Liên Băng Mộng ngay cả lý do trả thù cũng không có, chắc là ý mà Nhạc Song Song muốn thấy đây.
Điều mà Nhạc Song Song muốn làm nhất vẫn là thoát khỏi Liên Băng Mộng, ở bên người Liên Băng Mộng, chỉ cần là làm trái ý của Liên Băng Mộng đều là sai lầm.
Tiểu Thảo lơ lửng bên người Ninh Thư, hấp thu linh khí bên cạnh Ninh Thư.
Ngược lại cũng ngoan ngoãn nghe lời, không lên tiếng quấy rối Ninh Thư.
Sau khi tu luyện xong, Ninh Thư mở mắt ra, nhìn vào trong đan điền của mình, kình khí có chút kim quang rồi, nhưng kình khí hình rồng vẫn là màu trắng, muốn trở thành màu vàng kim, cần lượng linh khí lớn.
Chỉ có thể từ từ tu luyện.
"Chủ nhân, người ta muốn chiến đấu." Tiểu Thảo nhẹ nhàng nói với Ninh Thư.
"Ta cũng biết ngươi ham nuốn ma thú bốn chân, ta cho ngươi biết, cái loại này không thể ăn biết không?" Ninh Thư nhọc lòng quá mà.
Thực sự mệt mỏi quá.
"Vậy cái gì mới có thể ăn chứ?" Tiểu Thảo uất ức nói.
"Ta nói cái gì có thể ăn mới có thể ăn có biết không, ngươi không ăn thì sẽ chết à!" Ninh Thư tức giận nói.
"Sẽ."
Ninh Thư:...
"Chủ nhân, người ta là thực vật, người ta cần chất dinh dưỡng." Tiểu Thảo uất ức nói.
Ninh Thư lấy mấy viên Ma tinh ra cho Tiểu Thảo: "Cái này đủ cho ngươi chống đỡ vài ngày?"
"Cảm ơn chủ nhân." Tiểu Thảo trực tiếp hấp thu Ma tinh, Ma tinh gần như trong nháy mắt đã thành bột phấn.
Ninh Thư:...
"Ngươi có phải định hấp thu năng lượng không ngừng nghỉ không?" Ninh Thư cảm thấy không tốt lắm, cái gì cũng có thể hấp thu, sau này dây còn không thể phủ kín cả thế giới?
"Không có đâu, người ta chỉ lúc nào cần mạnh mới cần năng lượng." Tiểu Thảo đơn thuần nói.