Ninh Thư nhìn vẻ mặt không phục của Mục Tử Kỳ, trực tiếp nói với Tiểu Thảo: “Quất hắn đi.”
“Quất?” Tiểu Thảo mê man nói.
“Dùng dây mây của ngươi quất về thân thể của hắn, không quất chết là được.” Ninh Thư vuốt vuốt đóa hoa trong tay.
Tiểu Thảo vung dây mây lên, chát chát chát liền quất lên người Mục Tử Kỳ, Mục Tử Kỳ liền cảm thấy da của mình như muốn nứt ra, đau đớn kêu lên một tiếng.
Tiểu Thảo hình như phát hiện ra một thú vui mới, hưng phấn vô cùng mà quất Mục Tử Kỳ, rất nhanh trên người Mục Tử Kỳ đã đầy rẫy vết thương, y phục đều bị rách, máu chảy ra.
Đến cả loan phượng ở bên cạnh Mục Tử Kỳ cũng chịu không ít roi da, loan phượng nức nở, nhìn đặc biệt đáng thương.
Mục Tử Kỳ oán hận ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, thu lại triệu hoán thú của mình.
Cả hai triệu hoán thú của hắn đều bị thương, muốn chăm sóc triệu hoán thú bị thương, cần một khoảng thời gian, hắn không thể nào tiếp tục tham gia trận đấu rồi.
Ninh Thư cười híp mắt, thật sự rất thích nét mặt của ngươi bây giờ.
Thích dẫm người khác ở dưới chân, bây giờ nhìn ngươi giãy giụa, hành hạ ngươi như một đóa hoa nát, ánh mắt căm hận của ngươi, lại không ảnh hưởng gì đến ta.
“Chát...” Lại một sợi mây đánh vào người, mặt Mục Tử Kỳ vặn vẹo vì bị đau, nhìn đạo sư hô lên: “Ta chịu thua.”
“Nhạc... Nhạc Song Song thắng.” Đạo sư vội vã hô.
Tiểu Thảo nâng Ninh Thư từ từ hạ xuống, Ninh Thư từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt Mục Tử Kỳ, y phục của Mục Tử Kỳ đã bị phá nát, chỗ bị phá nát có vết máu.
Mồ hôi ướt đầy thái dương, nhìn rất có dáng dấp mỹ nhân bị ngược đãi, một gương mặt tuấn tú, khiến cho lòng người rất muốn ngược đãi hắn, trong lòng Ninh Thư rục rịch.
Thật muốn quất chết hắn!
Ninh Thư vứt thuốc mà Liên Băng Mộng đưa cho mình cho Mục Tử Kỳ, Mục Tử Kỳ ngước con mắt đỏ sậm nhìn Ninh Thư, như bị làm nhục, gương mặt vặn vẹo không nhìn ra.
“Mặc dù là trong lúc tỷ thí đến điểm thì ngừng, nhưng khó trách khỏi thất thủ, thuốc này cho ngươi.” Ninh Thư hiền hòa nói.
Mục Tử Kỳ nghe thấy lời này, khuôn mặt đều nghẹn lại.
“Bạn học này, cởi dây trói ra đi.” Đạo sư nhìn Ninh Thư nói.
“À, ta suýt nữa đã quên mất.” Ninh Thư gật đầu, khiến Tiểu Thảo thu dây mây lại.
Tiểu Thảo lơ lửng bên cạnh Ninh Thư, nhìn giống như một gốc cỏ bình thường.
Nhưng bây giờ không có ai nghĩ nó là một gốc cỏ bình thường nữa.
Ninh Thư đi xuống lôi đài, đi tới chỗ ngồi, những người chắn trước mặt Ninh Thư đều lặng lẽ tránh ra, nhìn chằm chằm vào gốc cỏ bên cạnh Ninh Thư.
Liên Băng Mộng chắn ở trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư với nàng ta nhìn nhau.
“Nhạc Song Song, cô không cảm thấy lời cô vừa nói có chút quá đáng à?” Liên Băng Mộng không đồng tình nói.
Ninh Thư mặt không chút thay đổi: “Có chỗ nào quá đáng.”
“Cô căn bản là đang làm nhục người khác.” Liên Băng Mộng giận dữ nói.
“Ta đâu có làm vậy, trước đó Mục Tử Kỳ chẳng phải cũng nói như vậy à?” Ngược đãi người ta một trận, vứt cho lọ thuốc cao cấp.
À, Mục Tử Kỳ có thể làm như vậy, cô tại sao không thể làm như vậy?
Liên Băng Mộng thở dài một hơi: “Ta không phải đã nói với cô rồi à, tỷ tỷ của hắn mới mất, cô đánh bại hắn thì thôi đi, hắn lại còn bị cô làm như vậy, cô tại sao lại quất hắn chứ.”
“Uổng công cô nói thích hắn, cô căn bản không biết trong lòng hắn khó chịu thế nào.” Liên Băng Mộng nhìn Ninh Thư: “Cô quá huênh hoang rồi.”
“Không, ta chỉ quất Mục Tử Kỳ, không quất những người khác.” Ninh Thư cười híp mắt nói, nếu như không có Tiểu Thảo, cô cũng sẽ bị thiêu đến hủy dung, hoặc là thua chiến.
Vì sao chuyện Mục Tử Kỳ làm thì là chuyện đương nhiên, Liên Băng Mộng lựa chọn không nhìn đến, đến cô thì lại nhịn không được.
Người của mình thì làm thế nào cũng là đúng, người khác làm thì lại là sai.
“Ta thực sự là có nói cô cũng không thông.” Liên Băng Mộng lắc đầu: “Ta bây giờ chính thức khiêu chiến với cô, Mục Tử Kỳ là bạn của ta, ta có quyền lấy lại công bằng cho hắn.”
Mục Tử Kỳ đang được khiêng xuống lôi đài, nghe thấy những lời này của Liên Băng Mộng, nhìn chằm chằm Liên Băng Mộng, nhìn Liên Băng Mộng cười cười, hình như bị cảm động rồi, trong mắt đều ngập nước.
Ninh Thư:...
“Nhạc Song Song, bây giờ cô đã lợi hại như vậy rồi, hãy tiếp nhận khiếu chiến của ta.” Liên Băng Mộng nói.
Mẹ kiếp! Bị tâm thần à?
Ninh Thư cảm giác không thể nói được gì.
“Tại sao ta phải nhận khiêu chiến của cô, Liên Băng Mộng, cô thích tự biên tự diễn nhỉ, sống chỉ để mơ mộng trong thế giới của mình à?” Ninh Thư tức giận nói.
Liên Băng Mộng sửng sốt một chút, trước kia Nhạc Song Song chưa từng nói chuyện như vậy với mình, quả nhiên cảm thấy có đủ thực lực liền lên mặt.
“Ta chỉ muốn lấy lại công bằng cho bạn của ta, nếu không người khác cho rằng chúng ta là lính đánh thuê thì có thể tùy tiện bị bắt nạt à?” Vẻ mặt Liên Băng Mộng lạnh xuống, nhìn thẳng vào Ninh Thư.
“Nơi này là học viện, đây là trận đấu của học viện, ta từ lúc nào lại bắt nạt Mục Tử Kỳ, ngay cả Mục Tử Kỳ cũng nói trong lúc tỷ thí khó tránh khỏi có chút quá tay, cô bây giờ lại vì cái này mà gây sự với ta, Liên Băng Mộng, cô không cảm thấy cô gây sự rất vô lý à?”
Liên Băng Mộng cười lạnh một tiếng: “Ta gây sự vô lý, ta lại thấy cô cố ý dùng việc công trả thù riêng, cố ý làm nhục Mục Tử Kỳ.”
Ninh Thư: “…” Ta quỳ.
Luôn coi mình là trung tâm.
“Mắt cô bị mù à, lúc trước không phải Mục Tử Kỳ cũng làm như vậy à?” Ninh Thư không nhịn được nói, cùng Liên Băng Mộng cãi nhau chẳng có ý nghĩa gì cả.
Giống như đang cãi nhau xem trứng có trước hay gà có trước vậy.
“Cô cảm thấy cô là vì đại nghĩa lấy lại công bằng cho những người kia à, ta không quan tâm người khác, lòng ta chỉ chứa được bạn của ta, ai muốn bắt nạt bạn của ta, mặc kệ là ai ta đều diệt.” Vẻ mặt của Liên Băng Mộng càng ngày càng lạnh lùng.
“Tránh ra.” Ninh Thư đã không muốn cùng Liên Băng Mộng nói chuyện nữa.
“Cô đáp ứng khiêu chiến của ta rồi mới được đi.” Liên Băng Mộng một bước cũng không nhường, chắn ở trước mặt Ninh Thư.
Ninh Thư vẻ mặt thờ ơ: “Ta thực sự là phục cô rồi.”
“Nhạc Song Song, ta cũng phục cô, giả vờ như vậy thật sự có ý nghĩa sao?” Liên Băng Mộng không ngại nói: “Cứ phải giả bộ nhu nhược như vậy, có ý nghĩa không?”
“Ta chưa từng nói ta là kẻ yếu, cô cứ thế vung tin vịt, danh tiếng ta là một cái phế vật cũng là tin vịt.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
Văn đạo sư đi tới, gương mặt âm trầm, Văn đạo sư luôn là người ôn nhu, vẫn là lần đầu tiên thấy Văn đạo sư tức giận.
“Còn phải quyết đấu, không có lôi đài cho các trò quyết đấu đâu, người một nhà cứ đòi đấu sống đấu chết.” Văn đạo sư sắc mặt không tốt nhìn Liên Băng Mộng: “Tỷ thí nhất định sẽ có tổn thương, trò đây là đáng nháo cái gì, Mục Tử Kỳ thật sự đã thua.”
“Đạo sư…” Liên Băng Mộng thấy Văn đạo sư không đứng về phe mình, có chút tội nghiệp hô lên.
“Các trò đều đi vào top 50, đến lúc đó ở trên lôi đài, tùy tiện đánh nhau, chắn đường như này hay quá nhỉ?” Giọng nói của Văn đạo sư rất trầm thấp, khiến cho toàn thân hắn như có một làn uy áp.
Đừng quên, người đàn ông này là một cường giả, ôn nhu chỉ là biểu tượng