Kiếm của Ninh Thư và Liên Băng Mộng đều đã bị gẫy, hai người ném kiếm đi, bắt đầu đấu tay không, từng nắm đấm vào da thịt.
Liên Băng Mộng gia tăng thêm nội kình, Ninh Thư cũng gia tăng thêm nội kình.
Liên Băng Mộng bị Ninh Thư đấm trúng bả vai, khẽ kêu lên một tiếng, cảm giác như vai bị gãy làm đôi, nửa thân như bị tê liệt.
Trong lòng Liên Băng Mộng vô cùng lo sợ, thật không ngờ linh khí của Nhạc Song Song lại mạnh đến vậy, cảm giác như cô có thể dời non lấp biển.
Lục phủ ngũ tạng huyết khí như bị xáo động.
Liên Băng Mộng nhảy lên lưng phượng hoàng, bay lên giữa không trung: “Nhạc Song Song, triệu hoán thú của cô bị trói chặt rồi, không còn triệu hoán thú nữa, cô phải làm sao đây?”
Xì, cô đang chê ta không biết bay ư?
Ninh Thư điều động kình khí toàn thân, trực tiếp bay lên trời, đối mặt với Liên Băng Mộng.
Cứ như vậy lơ lửng trước mặt Liên Băng Mộng.
Con ngươi của Liên Băng Mộng khẽ động, chắc muốn biết làm thế nào mà Ninh Thư có thể bay được, nhưng cô ta quyết nhịn không dám hỏi.
Dưới lôi đài càng xôn xao hơn, nếu như không có sự giúp đỡ của triệu hoán thú thì không có cách nào có thể bay lên được.
Những loài triệu hoán thú không biết bay thì lại càng không thể đưa chủ nhân mình bay lên trời được.
Liên Băng Mộng nhíu chặt lông mày, thả con rồng ra, con rồng vừa xuất hiện liền rống lên một tiếng, biến thành một con rồng to lớn đáng sợ.
Con rồng vận động cơ thể, xông tới phía Ninh Thư.
Ninh Thư điều động thêm linh khí trong đan điền, một con rồng màu vàng từ từ hiện lên từ phía sau lưng Ninh Thư, gầm lêm một tiếng, rồi lập tức xông tới đấu với con rồng kia.
Hai con rồng đụng độ nhau dưới ánh mắt của tất cả mọi người, tạo nên một âm thanh khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
Một vài người lấy tay bịt tai, âm thanh này quả thật rất khó nghe.
Văn đạo sư đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào kình khí hình rồng màu vàng, ông không thể cảm nhận được sức sống của con rồng màu vàng, nó không phải là sinh vật?
Rồng vàng và con rồng có cánh giao đấu với nhau, tiếng gầm thét của chúng khiến cho học sinh ở phía dưới vô cùng khó chịu.
Trận chiến này nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, bây giờ không ai có thể can thiệp vào được nữa rồi.
Văn đạo sư ngồi xuống, cũng không có ý định ngăn trận đấu, díu mắt nhìn hai con rồng trên lôi đài.
Liên Băng Mộng hoàn toàn ngẩn ngơ đứng nhìn, khó lòng mà tin được những gì xảy ra trước mắt, con rồng này lại là sao đây? Nó là triệu hoán thú của Nhạc Song Song ư?
Trong lòng Liên Băng Mộng có cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, lại thêm cảm giác hoang mang bất lực.
Nhạc Song Song sao có thể mạnh đến vậy?
Điều này là chuyện không thể.
Có thêm chút thời gian rảnh rỗi, Ninh Thư quay sang hỏi Tiểu Thảo: “Ngươi sao rồi?’
Ninh Thư nhìn thấy phía dưới đang quấn chặt không rời, không thể phán đoán được tình hình, không thể nói được lời nào.
“Chủ nhân, oa oa…” Tiểu Thảo tức đến mức khóc oa oa: “Cái tên này thật đáng ghét, thật đáng ghét quá mà, người hắn rất bốc mùi.”
Ninh Thư trực tiếp thu lại Tiểu Thảo, Tiểu Thảo hóa thành một cây cỏ bình thường lơ lửng bên cạnh Ninh Thư.
Ma Đằng mặt quỷ vươn dây cỏ về phía Ninh Thư, nhưng bị Tiểu Thảo ngăn lại.
“Thật là phiền phức.” Giọng nói của Tiểu Thảo vô cùng phẫn nộ, vươn dây cỏ ra xung quanh, trên dây cỏ còn mọc đầy hoa tươi.
Toàn bộ lôi đài ngập trong biển hoa.
Tiểu Thảo quấn lấy Ma Đằng mặt quỷ, phấn hoa rơi vào dây cỏ của Ma Đằng.
Trên dây cỏ đen sì của Ma Đằng xuất hiện từng đám cỏ dại, vốn dĩ Ma Đằng đã vô cùng xấu xí nay lại càng xấu xí hơn, có vẻ như cảm nhận được sự sợ hãi và đau khổ.
Càng ngày càng nhiều cỏ xanh mọc lên từ thân của Ma Đằng.
Đây là những kí sinh của Tiểu Thảo, thật không ngờ lại có tác dụng với đồng loại.
Ma Đằng mọc đầy cỏ dại của Tiểu Thảo, hút lấy năng lượng của Ma Đằng, năng lượng của Ma Đằng càng ngày càng yếu.
Là chủ nhân của Ma Đằng, Liên Băng Mộng cảm nhận được tình hình của triệu hoán thú, nhìn thấy Ma Đằng toàn thân đều là cỏ dại, Liên Băng Mộng nhíu mày.
Trong lòng suy nghĩ một hồi, ra lệnh thu hồi Ma Đằng, nếu như Ma Đằng còn tiếp tục bị hút năng lượng, thì năng lượng của Ma Đằng sẽ không còn nữa, cứ kéo dài sẽ giết chết Ma Đằng.
Ma Đằng mặt quỷ được triệu hoán bởi viên ngọc thần bí, là triệu hoán thú chuyên dùng để khống chế Nhạc Song Song.
Thật không ngờ Ma Đằng mặt quỷ lại không địch lại được với triệu hoán thú của Nhạc Song Song.
Trong lòng Liên Băng Mộng có cảm giác bất lực khó nói nên lời.
Cô ta đã gọi ra triệu hoán thú thực vật lợi hại nhất của mình, Ma Đằng mặt quỷ có sức sát thương vô cùng mạnh, lại còn có thêm ma khí, có thể có thể ảnh hưởng đến tâm trí của con người.
Tiểu Thảo của Ninh Thư đã được huấn luyện và đào tạo vô cùng vất vả, còn Ma Đằng là triệu hoán thú vô cùng lợi hại của Liên Băng Mộng, nhưng Liên Băng Mộng lại chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ huấn luyện nó.
Không biết khởi điểm của Ma Đằng mặt quỷ cao hơn khởi điểm của Tiểu Thảo bao nhiêu.
Không bị Ma Đằng mặt quỷ làm phiền, Tiểu Thảo thong thả hơn rất nhiều.
“Chủ nhân của ngươi không thể bay thêm được nữa rồi, ngươi hãy tạo một chiếc ghế cho ta đi.” Kình khí trong đan điền của cô đã bị hình rồng hút hết, bây giờ không còn sức để chống đỡ nữa.
“Vâng…” Tiểu Thảo tạo thành một chiếc ghế, trên đó mọc toàn là hoa.
Ninh Thư cảm thấy Tiểu Thảo thích chưng diện bề ngoài quá.
Ninh Thư ngồi xuống ghế, chỉ muốn nằm nghỉ một lát, nhưng bao nhiêu người đang nhìn cô, phải giữ tư cách.
Ninh Thư nhìn con rồng kình khí tranh đấu với con rồng có cánh, hai con rồng gần phá hủy cả lôi đài.
Tiểu Thảo vươn dây cỏ ra bao trùm khắp nơi, hướng về phía Liên Băng Mộng, có vẻ như muốn trói chặt Liên Băng Mộng.
“Chủ nhân, ta sẽ quấn lấy cô ta, quất cô ta thật đau, có được không…”Tiểu Thảo nói với Ninh Thư với tông giọng rất nhỏ nhẹ.
Ninh Thư: Phụt…
Ninh Thư gật đầu.
Sắc mặt Liên Băng Mộng tái mét, phượng hoàng dưới chân cô ta nhìn thấy dây cỏ đang vươn tới gần, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt, há miệng một cái, phun ra hỏa diệm màu vàng.
Hỏa diệm của phượng hoàng không giống với hỏa diệm của loan phượng, hỏa diệm của phượng hoàng vĩnh cửu không tắt.
Trong chớp mắt dây cỏ của Tiểu Thảo bị hỏa diệm đốt trụi chỉ còn tro tàn, Tiểu Thảo lập tức thu dây cỏ về.
Ninh Thư ngạc nhiên đứng phắt dậy, hỏi liên tục: “Ngươi thế nào rồi?”
“Đau, đau quá…” Tiểu Thảo khóc oa oa: “Ta không thể hấp thụ được ngọn lửa này.”
Hấp thụ cái con khỉ, trong chớp mắt đã bị thiêu thành tro bụi rồi.
Tiểu Thảo cẩn thận vươn dây cỏ khẽ đụng thử vào ngọn lửa niết bàn đang cháy phừng phừng dưới mặt đất, vừa chạm vào thì lập tức rút ngay về, một khi tiếp xúc với ngọn lửa niết bàn thì dây cỏ sẽ bị nướng thành tro.
Tiểu Thảo không ngừng thử hấp thụ năng lượng của ngọn lửa niết bàn, nhưng phượng hoàng là tinh hoa trong lửa, Tiểu Thảo không thể hút năng lượng của nó được.
Nhìn thấy ngọn lửa niết bàn có thể khắc chế được dây cỏ của Tiểu Thảo, sắc mặt Liên Băng Mộng tốt hơn rất nhiều.
Trên thân thể của con rồng có cánh đã xuất hiện thêm nhiều vết thương, bị móng vuốt của con rồng vàng đụng trúng, thì thân thể của con rồng có cánh lại thêm một vết thương rất sâu.
Nhưng đối thủ không biết là loại quái vật gì, hoàn toàn trong suốt, không thể gây tổn thương được.
“Gào...” Thân thể của rồng có cánh bị cào rách một mảng thịt, rít lên rất thê lương.
Thịt rồng rơi xuống mặt đất, Tiểu Thảo lập tức giành lấy làm của riêng.
Liên Băng Mộng đau lòng thu hồi rồng về, ra lệnh cho phượng hoàng phun lửa về phía con rồng màu vàng.
Ninh Thư thu hồi lại kình khí, kình khí hình rồng cũng quay trở về đan điền.