Kình khí hình rồng của Ninh Thư bị Bạch Hổ dễ dàng tiêu diệt, Ninh Thư khẽ kêu lên một tiếng, phun ra một miệng máu tươi.
Ánh mắt của Ninh Thư bị mờ đi rất nhiều, trong đan điền đang bị thủng khắp nơi, kinh mạch bị tàn phá đến mức không còn lành lặn.
“Chủ nhân…”Tiểu Thảo sợ đến mức kêu khóc oa oa, rồi truyền vào cơ thể Ninh Thư một luồng mộc tính, từ từ chữa trị cho cơ thể đang bị tàn phá của Ninh Thư.
Nhìn thấy Ninh Thư phun ra máu, trong lòng Liên Băng Mộng nhẹ nhõm được đôi phần, còn tưởng Nhạc Song Song mạnh đến mức không thể đánh bại được.
“Nhạc Song Song, bây giờ cô chịu thua vẫn còn kịp đấy, tuy không biết con rồng kia có phải triệu hoán thú của cô hay không, nhưng bây giờ nó đã biến mất, còn cả dây cỏ của cô nữa, dưới ngọn lửa niết bàn của Phượng Nhi, chỉ có thể hóa thành tro tàn thôi.”
“Chủ nhân, cô ta quá kiêu ngạo, ta phải đánh cô ta.” Tiểu Thảo hét lên một tiếng rất lớn, vang lên trong lòng Ninh Thư.
“Đừng làm ồn.” Ninh Thư yếu ớt nói.
Ninh Thư nhìn Liên Băng Mộng, ả này muốn xông ra đánh cả vũ trụ mất.
Trong lòng Ninh Thư không cam lòng, nhưng bây giờ phải dùng thủ đoạn gì mới đánh bại được cô ta?
Cô ta và Nhạc Song Song khác nhau ở chỗ, cô ta đang đứng ở khởi điểm, còn Nhạc Song Song đã đứng ở điểm kết thúc rồi.
Khốn kiếp!
Vô địch thành như thế này đây!
Liên Băng Mộng nhìn thấy Ninh Thư vẫn chưa chịu nhận thua, hơi nhíu mày, trong lòng cảnh giác, lẽ nào đối phương vẫn còn lá bài nào chưa lật?
“Cô nhận thua từ bây giờ là tốt nhất, đừng để đến lúc ta sống cô chết, sẽ bất lợi cho cuộc thi.” Liên Băng Mộng nói.
Toàn thân Ninh Thư đau nhức, nghe mấy lời này của Liên Băng Mộng, lườm một cái: “Ta cứ ở lại trên lôi đài này đấy, cô định cắn ta à?”
“Ta để cho cô tự chịu nhận thua là vì muốn tốt cho cô, giúp cô tránh được những vết thương không cần thiết.” Liên Băng Mộng sắc mặt vẫn không đổi, trút được một cơn hả giận.
Trong đan điền của Ninh Thư trống trơn rất khó chịu, ngồi xuống vận hành Tuyệt Thế Võ Công, không ngờ linh khí ở xung quanh gào thét hướng về phía Ninh Thư, linh khí trong cơ thể chuyển hóa thành từng dòng sông, trôi ngược vào trong đan điền.
Ninh Thư có chút kinh ngạc, tình huống này là sao?
Đan điền của Ninh Thư dường như có một hồ nước vậy, bên trong ngập tràn linh khí dưới dạng thể lỏng, một con rồng nước màu vàng dần dần được hình thành trong đan điền của Ninh Thư.
Rồng nước khẽ động đậy trong linh dịch, bơi qua bơi lại rất thoải mái.
Thể khí biến thành thể lỏng, lần tới có thể sẽ biến thành thể rắn.
Mật độ càng lúc càng lớn, nồng độ của linh khí cũng ngày càng dày đặc.
Không phá thì không thành ư?
Lẽ nào đã mở ra một phương thức tu luyện mới cho Tuyệt Thế Võ Công?
“Bạch Hổ, giết cô ta.” Liên Băng Mộng nhìn thấy cơn lốc linh khí đang hình thành xung quanh Ninh Thư, vội vàng hét với Bạch Hổ, tuy không biết Ninh Thư đang xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Gương mặt Bạch Hổ có vẻ kinh ngạc, đứng trên không trung từ từ tiến gần lại phía Ninh Thư, có vẻ muốn biết Ninh Thư đang xảy ra chuyện gì, nên chưa muốn giết Ninh Thư ngay.
Tiểu Thảo lập tức vươn ra vô số dây cỏ cuốn lấy Bạch Hổ.
“Phượng Nhi, phun lửa.” Liên Băng Mộng giơ chân lên nhẹ nhàng đạp vào lưng phượng hoàng.
Phượng hoàng lập tức phun hỏa diệm màu vàng về phía dây cỏ, ngọn lửa niết bàn vừa tiếp xúc với dây cỏ, dây cỏ liền bị hóa thành tro tàn.
Thế nhưng Tiểu Thảo vẫn cố gắng vươn dây về phía Bạch Hổ, muốn quấn lấy chân của Bạch Hổ.
Sợi dây cỏ cuối cùng cũng hóa thành tro tàn.
“Phượng Nhi, trực tiếp đốt cháy sợi cỏ kia cho ta.” Liên Băng Mộng gằn mặt dậm chân.
“Liên Băng Mộng, chờ một chút.” Văn đạo sư đứng dậy nói.
Liên Băng Mộng trong lòng có vẻ hơi buồn bực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phun lửa.”
Liên Băng Mộng có dự cảm rằng tương lai Nhạc Song Song chính là đối thủ lớn của cô ta, nên cô đưa ra hết những quân bài mạnh nhất của mình để giao đấu.
Sau này Nhạc Song Song sẽ còn mạnh mẽ hơn.
Không biết có thể mạnh đến mức nào.
Bạch Hổ vẫn đang tiến về phía Ninh Thư, dây cỏ vươn ra quấn lấy chân hắn, nhưng những dây cỏ đều bị hóa thành bột phấn.
Phượng hoàng phun ra từng đợt lửa niết bàn vô cùng mạnh mẽ, hỏa diệm nhấn chìm toàn bộ lôi đài, nhấn chìm cả Tiểu Thảo.
Dây cỏ giãy giụa trong ngọn lửa, cuối cùng cũng hóa thành tro tàn.
Bạch Hổ tiến tới trước mặt Ninh Thư, vừa mở miệng, thì linh khí xung quanh Ninh Thư liền lập tức bị hút vào trong cơ thể hắn.
“Bạch Hổ, giết cô ta.” Liên Băng Mộng hét lên với Bạch Hổ.
“Liên Băng Mộng, trận thi đấu này kết thúc tại đây thôi.” Văn đạo sư gọi ra triệu hoán thú của mình, một con rồng hoàng kim rất lớn bay lên che hết cả học viện.
Trong lòng Liên Băng Mộng càng cảm thấy chua chát hơn, tại sao lần nào Văn đạo sư cũng bảo vệ Nhạc Song Song, Nhạc Song Song có gì tốt chứ?
Thật không công bằng, không công bằng!
Bạch Hổ nhìn con rồng: “Lại thêm một con rồng nữa à?”
Năm nay rất thịnh hành dùng rồng vàng hay sao?
Bạch Hổ vươn tay ra bóp cổ Ninh Thư, phía sau lưng Ninh Thư lại hiện ra con rồng màu vàng, có điều con rồng lần này được làm bằng nước.
Con rồng có thể tích không lớn, chỉ to bằng một người thường thôi, vừa xuất hiện liền ngoạm lấy chân của Bạch Hổ.
Bạch Hổ dùng tay của mình bóp nát con rồng, nó hóa thành những giọt nước màu vàng rơi xuống như mưa, sau đó lại hồi phục được nguyên trạng.
Con rồng lại dùng sức cắn, cắn đứt cổ tay của Bạch Hổ.
Bạch Hổ hét lên một tiếng, trong chớp mắt hóa thành Bạch Hổ hỏa diệm, hung hãn vô cùng, mang theo khí tức viễn cổ hồng hoang.
Đứng trước mặt Bạch Hổ to lớn, thể tích của con rồng có vẻ hơi bé nhỏ, không biết có phải do được tạo thành từ nước, nên lần này nó có rất nhiều linh khí, thậm chí chỉ cần nháy mắt, cũng cảm thấy rất linh động.
Con rồng vàng tiến về phía Bạch Hổ.
Ninh Thư mở mắt ra, nhìn thấy hỏa diệm đang cháy rừng rực trên lôi đài, còn Tiểu Thảo thì không thấy đâu nữa.
Ninh Thư khẽ giật mình, vội vã nói trong lòng: “Tiểu Thảo, ngươi đang ở đâu, hãy trả lời ta.”
Không có tiếng trả lời, âm thanh nhẹ nhàng của Tiểu Thảo không xuất hiện nữa.
Bị đốt thành tro bụi rồi ư?
Ninh Thư cảm thấy vô cùng đau đớn, đầu cô đau nhức ong ong, mắt đỏ hoe nhìn Liên Băng Mộng.
Liên Băng Mộng hơi giương cằm lên, lạnh lùng nói với Ninh Thư: “Ta đã giết chết triệu hoán thú của cô rồi ư?”
“Chính nó vươn dây xông về phía ta, lẽ nào ta lại đứng yên để chịu trói ư?” Liên Băng Mộng nói rất rõ ràng, nếu bị dây cỏ trói lại thì hoàn toàn sẽ bất khả kháng.
Đổi lại là người khác thì đều sẽ tùy ý để mình bị quấn chặt.
Ninh Thư bước lại gần phía Liên Băng Mộng, Liên Băng Mộng lạnh lùng nhìn Ninh Thư, trong lòng có chút run sợ, phượng hoàng dưới chân Liên Băng Mộng lập tức phun lửa niết bàn.
Ninh Thư nhảy sang một bên để tránh ngọn lửa, rồi bay đến trước mặt Liên Băng Mộng, gần như chóp mũi của hai bên đã chạm vào nhau.
Ninh Thư mạnh mẽ vươn tay ra kéo Liên Băng Mộng, khiến Liên Băng Mộng ngã xuống lôi đài.
Phượng hoàng là triệu hoán thú của Liên Băng Mộng, ngọn lửa niết bàn đương nhiên là không thể làm hại được cô ta.
Liên Băng Mộng vội vã ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thư đang đứng trên lưng triệu hoán thú của mình, vội vàng thu lại triệu hoán thú.
Ninh Thư ngồi xuống, điều động kình khí trong đan điền thành nắm đấm, giơ nắm đấm lên đánh mạnh vào lưng phượng hoàng.
“Chiêm chiếp…” Phượng hoàng kêu lên một tiếng thê lương.
Ninh Thư vẫn tiếp tục đánh vào lưng của phượng hoàng, lưng nó đầy máu me.