“Nhạc Song Song, ta phải giết cô.” Liên Băng Mộng tức đỏ cả mắt, trên đầu cô ta từ từ mọc lên một viên ngọc.
Viên ngọc có màu đỏ tươi như máu, bên trong hình như có khí huyết đang cuồn cuộn chảy, sau đó lại biến đổi huyền ảo, khiến cho người nhìn hoa cả mắt.
Liên Băng Mộng dường như đã đem hết tất cả những hy vọng tập trung vào trong viên ngọc này, bất cứ ai bị hút vào bên trong viên ngọc này, đều sẽ bị lạc trong viên ngọc, vĩnh viễn không thoát ra được.
Thêm vào đó, viên ngọc này còn giúp cô ta gọi được các triệu hoán thú với sức mạnh rất lớn.
Viên ngọc vừa xuất hiện, Bạch Hổ đang bị nhốt trong lồng nhìn chằm chằm vào viên ngọc.
Ninh Thư nhìn viên ngọc đang bay lơ lửng trên đầu của Liên Băng Mộng, rốt cuộc viên ngọc này là thế nào?
Liên Băng Mộng quả thực muốn giết chết cô, đến cả lá bài cuối cùng cũng lấy ra rồi.
“Nhạc Song Song, thật không ngờ chúng ta lại đi đến bước này, ta thật lòng coi cô là bạn, nhưng cô lại tàn nhẫn giết chết triệu hoán thú của ta.” Liên Băng Mộng lạnh lùng nói.
Ninh Thư không muốn nghe Liên Băng Mộng nói thêm nữa, có nói gì thì cô ta cũng là người bị hại, còn cô là kẻ phản bội không biết phân biệt tốt xấu.
“Ninh Thư.” Tiếng của 2333 đột nhiên vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư rất ngạc nhiên, không phải 2333 đang hoàn thiện các số liệu ư? Tại sao đột nhiên lại lên tiếng?
“Ngươi đã thống kế xong số liệu rồi ư?” Ninh Thư vừa cảnh giác nhìn Liên Băng Mộng, vừa tự hỏi 2333 trong đầu.
“Sao mà xong được.” 2333 nói một cách tức giận: “Hệ thống không gian sắp nổ rồi.”
“Là như nào?”
“Linh Hồn châu nổ rồi.”
“Nổ ư?” Trong lòng Ninh Thư đang rất khó hiểu: “Tại sao lại phát nổ?”
“Không phải phát nổ, mà là đang xao động rất nhanh, bây giờ đang nhảy trong hệ thống cứ như viên bi.” 2333 nói.
Ninh Thư: …
Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.
Ninh Thư hỏi nhỏ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng phải vì nhìn thấy viên ngọc trước mặt kia sao?”
“Đây là loại ngọc gì vậy?” Ninh Thư hỏi, nhìn thấy Liên Băng Mộng ném viên ngọc về phía mình, Ninh Thư liền né tránh.
Đến gần viên ngọc đó, Ninh Thư cảm thấy có một lực rất mạnh hút cô vào bên trong viên ngọc.
Đây là thứ đồ tà môn gì vậy?
“Rốt cuộc thứ này là gì?” Ninh Thư lo lắng hỏi.
“Trong thế gian xuất hiện một loại động vật có thể tùy ý xuyên qua các thế giới, ví dụ như con chuột mà cô từng sở hữu, ngoài ra còn có những thứ có thể tùy ý xuyên qua thế giới, đồng thời cũng có thể lôi kéo những thứ từ thế giới khác vào trong thế giới này.”
“Thứ này có thể không tuân theo bất cứ quy tắc nào, không gian hay bất cứ vật chắn nào cũng không thể ảnh hưởng đến nó.”
Ninh Thư ngẩn người, đáng ghét, mấy thứ đồ vật cổ quái nghịch thiên trên đời này thật là nhiều.
Tất cả triệu hoán thú của Liên Băng Mộng đều từ viên ngọc nghịch thiên này mà ra.
Vậy tại sao viên ngọc này lại nhận Liên Băng Mộng làm chủ?
Ninh Thư không dám tới gần viên ngọc, sợ rằng viên ngọc sẽ hút cô nhốt vào bên trong, Linh Hồn châu tại sao lại muốn có nó đến vậy?
“Cô thả ta ra, ta cùng hợp tác với cô khống chế viên ngọc này, cô thấy thế nào?” Bạch Hổ đang bị nhốt trong lồng đột nhiên nói với Ninh Thư.
Liên Băng Mộng nghe thấy lời này, tức đến mức nhăn nhúm mặt mày, Bạch Hổ dù sao cũng là triệu hoán thú của cô ta, đột nhiên lại trở mặt, khiến cho Liên Băng Mộng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ninh Thư không hề để ý đến lời của Bạch Hổ, Tiểu Thảo nhẹ nhàng vươn về phía thi thể của phượng hoàng, chỉ trong nháy mắt đã hút cạn năng lượng từ thi thể phượng hoàng.
Hủy thi diệt tích.
Sau đó, Tiểu Thảo lại vươn mình về phía Bạch Hổ, nhưng bị chặn lại, Bạch Hổ bị Khốn Thú quyết khóa chặt, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Ninh Thư bị viên ngọc đuổi chạy tới chạy lui, sợ rằng Tiểu Thảo cũng bị viên ngọc này hút vào nên triệu Tiểu Thảo trở về.
Ninh Thư lo lắng hỏi 2333: “Có cách nào đoạt được viên ngọc này không?”
“Cắt đứt quan hệ tinh thần giữa chủ nhân và viên ngọc.” 2333 nói.
Đáng ghét, làm thế nào để cắt đứt?
Liên Băng Mộng gương mặt lạnh lùng, nhìn thấy Ninh Thư bị đuổi chạy xung quanh như một con chuột, trong lòng coi như xả được cơn giận.
Từ lúc vượt thời gian đến đây, cô ta chưa bao giờ phải chật vật như vậy, tất cả đều là do Nhạc Song Song bức cô ta.
“Băng Mộng, cô định làm gì thế?” Những đối tác của Liên Băng Mộng đều đứng trên lôi đài, lo lắng hỏi Liên Băng Mộng.
Trận đấu vừa rồi họ không được phép can dự, nhưng trận đấu đã kết thúc, bọn họ mới có thể chạy đến xem tình hình.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, không cần biết thế nào cứ phải thử một phen, Ninh Thư bèn thả rồng vàng từ trong đan điền ra.
Con rồng vừa xuất hiện, há miệng nuốt lấy viên ngọc, sau đó quay trở vào trong đan điền của Ninh Thư.
Viên ngọc lơ lửng bên trong linh hồ của đan điền, bắt đầu hút hết linh khí trong đan điền của cô.
Ninh Thư: … Đáng ghét.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì cô sẽ không còn đủ linh khí nữa.
Cô đang tự rước họa vào thân mình rồi.
Tìm đường chết!
“Ta sẽ lấy viên ngọc đi.” 2333 nói.
“Nhanh lên.”
Một sức mạnh vô hình vây lấy viên ngọc, trong nháy mắt viên ngọc đã không thấy đâu nữa.
“A…” Liên Băng Mộng chỉ biết ôm lấy đầu, quỳ rạp xuống đất, phun ra một miệng đầy máu tươi.
Sắc mặt của cô ta vô cùng đau khổ, thần sắc hoang mang cực độ.
Cô ta không còn cảm nhận được sự tồn tại của viên ngọc, viên ngọc của cô ta đã biến đi đâu.
Không còn viên ngọc, làm sao cô ta có thể triệu hoán được triệu hoán thú, bây giờ phải làm sao?
Không còn viên ngọc nữa, cô ta lập tức trở về nguyên hình.
Không thể nào, không thể nào như vậy được.
“Liên Băng Mộng, cô sao thế?” Mục Tử Kỳ lo lắng hỏi Liên Băng Mộng.
Liên Băng Mộng lau vết máu ở miệng, xông tới phía Ninh Thư, gương mặt vô cùng hung dữ: “Nhạc Song Song, cô hãy trả lại viên ngọc cho ta, đó là đồ của ta.”
“Ta không thèm lấy đồ của cô.” Ninh Thư vứt về phía Liên Băng Mộng một viên ngọc.
Viên ngọc này giống với viên ngọc trước đó của Liên Băng Mộng như hai giọt nước.
Cuối cùng cũng phát hiện ra điểm mạnh của 2333 rồi, đó là chế ra đồ giả giống y như thật.
Ninh Thư cũng không muốn ngày nào Liên Băng Mộng cũng chạy đến tìm mình đòi trả đồ, cứ để cô ta mang theo thứ đồ giả mạo đó đi.
Liên Băng Mộng vội vàng cầm lấy viên ngọc, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một tiếng, cuối cùng cô ta cũng đã có lại viên ngọc của mình rồi.
Liên Băng Mộng hiểu rằng, tất cả những thứ mà cô ta có đều do viên ngọc này mang tới, nếu không có viên ngọc, thì cô ta không thể mạnh mẽ được nữa.
Chỉ có điều, bây giờ viên ngọc này và cô ta không có mối liên kết tinh thần nữa, cô ta cũng không còn cách nào chỉ huy được viên ngọc.
“Liên Băng Mộng, cô muốn giết ta ư?” Ninh Thư thả Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vươn dây trói chặt lấy Liên Băng Mộng.
Liên Băng Mộng trong chốc lát không thể phản ứng lại kịp, bị Tiểu Thảo trói chặt, viên ngọc trong tay bị rơi xuống đất, gương mặt cô ta lập tức biến sắc, muốn nhặt viên ngọc lên, nhưng lại bị trói chặt không thể động đậy.
“Nhạc Song Song, cô thừa nước đục thả câu.” Liên Băng Mộng giãy giụa rồi hét lên với Ninh Thư, gương mặt cô ta trắng bệch, nghiến chặt răng, kiên cường nhìn về phía Ninh Thư.
Mục Tử Kỳ nhìn thấy Liên Băng Mộng bị trói, quát mắng Ninh Thư: “Nhạc Song Song, cô hãy thả Liên Băng Mộng ra, nếu không ta sẽ không tha cho cô.”
“Ngươi muốn làm gì ta?” Ninh Thư lạnh mặt.
Tiểu Thảo vươn dây siết chặt lấy Mục Tử Kỳ, gương mặt Mục Tử Kỳ cũng thay đổi, chỉ nói vài câu cũng bị trói, không biết lần này là lần thứ mấy rồi.