Ninh Thư chỉ hy vọng tiểu Đậu Đinh có thể làm cho lớp đấu khí nở mày nở mặt, có như vậy thì người đến theo học tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, uy tín của Ninh Thư cũng được nâng cao.
Ngày tỉ thí của học viện đã đến, Ninh Thư an ủi tiểu Đậu Đinh đang rất lo lắng: “Đừng căng thẳng, đệ còn lợi hại hơn bọn họ nhiều.”
Ninh Thư mặc bộ trường bào màu trắng ngồi tại vị trí đạo sư.
“Chỉ có hai học sinh, vậy mà cũng đòi tham gia tỉ thí ư?” Văn đạo sư ngồi bên cạnh hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư đưa tay ra vẫy vẫy: “Không, không, chỉ có một học sinh thôi.”
“Chỉ dựa vào một mình tiểu Đậu Đinh thôi ư?” Văn đạo sư không nhịn được, cười lớn: “Một mình tiểu Đậu Đinh khiêu chiến với tất cả mọi người sao?”
Ninh Thư khẽ hất hàm: “Đương nhiên.”
“Chúng ta thử đánh cược xem, nếu như đệ đệ của ta vào được top 50, ta sẽ lấy đi hai miếng vảy rồng trên lưng con rồng của ông, ông thấy thế nào?” Ninh Thư nói với Văn đạo sư.
Tiểu Thảo hấp thụ ngọn lửa niết bàn của phượng hoàng nên ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh lại thì sức mạnh cũng tăng lên đáng kể, có thể trong nháy mắt vươn ra vô số dây cỏ bao trọn lấy toàn bộ học viện.
Trí lực cũng được gia tăng không ít.
Tiểu Thảo rất thèm muốn thuộc tính của thú triệu hoán rồng hoàng kim của Văn đạo sư.
Hoàng Kim Long là thú triệu hoán thuộc tính Kim, có sức mạnh tàn phá vô cùng lớn.
“Đương nhiên ta không dám coi thường đấu khí, ta không thể đem vảy rồng ra làm vật cá cược được.” Văn đạo sư điềm đạm nói.
Ninh Thư bĩu môi: “Chẳng thú vị gì cả.”
Tiểu Thảo lơ lửng xung quanh Ninh Thư, cứ lải nhải bên tai Ninh Thư mãi không thôi: “Hắn thật hẹp hòi.”
“Dù sao cũng là triệu hoán thú của hắn, không mang ra cá cược cũng là điều bình thường.” Ninh Thư cũng không thèm để ý.
“Rồng của ông có lột da không?” Ninh Thư lại hỏi Văn đạo sư.
Văn đạo sư vẫn nhìn chằm chằm vào tình hình giao đấu trên lôi đài, nói rất nhẹ nhàng: “Thú của ta là rồng, chứ không phải rắn, không lột da.”
Ninh Thư cũng không hỏi nữa, nhìn chằm chằm vào tình hình giao chiến trên lôi đài, trận đấu tiếp theo sẽ đến lượt tiểu Đậu Đinh giao đấu.
“Trận đấu tiếp theo, Nhạc Tuấn đối đầu với Chu Thiên.”
Tiểu Đậu Đinh mặc áo giáp bước lên lôi đài, gương mặt nghiêm túc nở một nụ cười, nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư mỉm cười gật đầu với tiểu Đậu Đinh.
Bắt đầu tỉ thí, tiểu Đậu Đinh siết nắm đấm đánh nhau với triệu hoán thú của đối thủ.
“Haizz, nếu như triệu hoán sư tu luyện đấu khí, hai đấu một, cơ hội thắng cũng nhiều hơn.” Văn đạo sư nhìn thấy triệu hoán sư đang đứng cạnh xem trận chiến, không chịu được mà thở dài một tiếng.
Triệu hoán sư khinh thường những người tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, quan niệm cổ hủ này đã ăn sâu vào tận gốc rễ, không thể dễ dàng thay đổi được.
Tiểu Đậu Đinh vẫn chưa phát ra kình khí, chỉ cần dựa vào quyền cước và công phu của mình cũng có thể đánh bại được triệu hoán thú của đối thủ.
“Nhạc Tuấn thắng.”
Gương mặt Ninh Thư nở nụ cười rất tươi.
“Giỏi lắm.” Ninh Thư vỗ tay hoan nghênh tiểu Đậu Đinh.
“Cũng không tồi.” Văn đạo sư khen ngợi tiểu Đậu Đinh.
Mấy trận tỉ thí tiếp theo, tiểu Đậu Đinh cũng đều thuận lợi chiến thắng.
Ninh Thư nói với Văn đạo sư: “Hiện tại đạo sư đã tu luyện đến cấp nào rồi?”
“Ta đang tu luyện hình thành hình khí mà cô nói.” Văn đạo sư nắm tay, cảm giác trong cơ thể như có một sức mạnh xao động.
Ninh Thư cười lớn, có vẻ đắc ý: “Tiểu Đậu Đinh đã có thể hình thành hình khí rồi, tu luyện loại Tuyệt Thế Võ Công này không phải tuổi tác cao thì sẽ lợi hại đâu.”
“Cũng có lý.” Văn đạo sư gật đầu tán thành.
Ninh Thư lại hỏi: “Rồng của ông từ trước tới giờ chưa bao giờ bong vảy ư?”
Văn đạo sư liếc nhìn Ninh Thư: “Ta chưa từng thấy bao giờ.”
“Chậc chậc…” Ninh Thư lắc đầu: “Đến con người còn có lúc rụng lông, rồng của ông không khỏe mạnh.”
Văn đạo sư: …
Tiểu Đậu Đinh bánh bại đối thủ, đứng trong top 200 người đứng đầu.
Ngày thi đấu đầu tiên đã kết thúc.
Lúc này, một người xông lên lôi đài, hét lớn: “Nhạc Song Song, ngươi có bản lĩnh lên đây nhận lời khiêu chiến với ta.”
Ninh Thư lặng lẽ nhìn Mục Tử Kỳ, rảnh rỗi không có việc gì lại tới đây khiêu chiến, ngươi muốn khiêu chiến là ta sẽ phải khiêu chiến với ngươi sao.
“Mục Tử Kỳ, ngươi không còn là người của học viện nữa, ngươi lại chạy đến đây khiêu chiến ta, ngươi ăn no quá nên muốn đến đây làm loạn phải không?” Ninh Thư tức giận nói.
Mục Tử Kỳ đứng trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư ở dưới: “Lẽ nào ngươi không dám chấp nhận lời khiêu chiến của ta?”
Ninh Thư hiểu trong lòng Mục Tử Kỳ nghĩ gì, hắn chỉ muốn rửa sạch nỗi sỉ nhục của mình.
Có điều, điều khiến cho Ninh Thư ngạc nhiên, đó là Liên Băng Mộng cũng theo chân Mục Tử Kỳ đến đây.
Hai người này ở cùng nhau ư?
Liên Băng Mộng nhìn thấy Ninh Thư đang hướng ánh mắt về phía mình, hít một hơi thật sâu: “Ta đến đây để đòi ngươi trả đồ cho ta.”
“Đồ ư, ta thiếu ngươi thứ đồ gì?” Ninh Thư tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.
“Ngươi đang cầm viên ngọc của ta, mong ngươi hãy trả lại cho ta.” Liên Băng Mộng hất cằm lên, nâng cao vị thế của mình, không thể yếu thế trước mặt Ninh Thư được.
“Đồ bệnh hoạn, ta đã trả cho ngươi viên ngọc quỷ quái đó rồi, bây giờ ngươi lại chạy đến tìm ta đòi viên ngọc, Liên Băng Mộng, có phải đầu ngươi có vấn đề rồi không?” Ninh Thư tức giận nói.
Sắc mặt Liên Băng Mộng hơi tái, trước mặt bao nhiêu người như vậy, lại bị người ta mắng là đầu óc có vấn đề, Liên Băng Mộng cảm thấy rất khó chịu.
Cô ta là Nữ vương nhóm lính đánh thuê đầy kiêu hãnh, nếu như không xuyên không đến đây, thì cô ta đã trực tiếp dùng súng bắn chết Ninh Thư rồi, hoặc nếu như cô ta còn khả năng gọi được triệu hoán thú ra, thì sẽ để phượng hoàng phun lửa thiêu chết Ninh Thư.
Nhưng hiện tại bây giờ cô ta biết mình không phải là đối thủ của Ninh Thư.
“Thứ ngươi trả cho ta là đồ giả, ngươi đã lấy đi viên ngọc thật.” Liên Băng Mộng chỉ buột miệng nói vậy, không ngờ lại nói đúng chân tướng.
Ninh Thư bật cười một tiếng: “Ta chưa bao giờ nhìn thấy viên ngọc của ngươi, người đang đứng trên lôi đài thì lôi nó ra, ta có thời gian đâu mà đi làm đồ giả, muốn vu oan cho người khác thì cũng phải tìm lý do nào nghe hợp lý một chút, ngươi cẩn thận ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”
“Nhạc Song Song, ngươi có dám chấp nhận lời khiêu chiến của ta hay không?” Mục Tử Kỳ đứng trên lôi đài hét lớn với Ninh Thư.
Ninh Thư quay người sang lườm một cái, nói với Tiểu Thảo: “Quất hắn cho ta.”
Mục Tử Kỳ lập tức thả triệu hoán thú, con loan phượng của hắn đã lớn hơn rất nhiều, giang rộng đôi cánh, bay lên giữa không trung.
Tiểu Thảo vươn dây cỏ, loan phượng phun lửa về phía Tiểu Thảo, nhưng Tiểu Thảo đã hấp thụ được năng lượng của ngọn lửa niết bàn, đến lửa phượng hoàng còn có thể chịu được, nên ngọn lửa mà loan phượng tạo ra cũng không thể làm khó được Tiểu Thảo.
Loan phượng né những sợi dây cỏ của Tiểu Thảo, nhưng khắp nơi đều là dây cỏ của Tiểu Thảo, loan phượng trong một phút bất cẩn đã bị trói chặt.
Mục Tử Kỳ đang ngồi trên lưng loan phượng thì bị kéo ngã, Tiểu Thảo lại vươn dây cỏ, quất liên hồi vào người của Mục Tử Kỳ.
Sắc mặt của Mục Tử Kỳ vô cùng khó coi, hắn đã cố gắng bồi dưỡng triệu hoán thú của mình, cho rằng loan phượng đã rất mạnh, nhưng kết cục vẫn như cũ.
Liên Băng Mộng lặng nhìn Mục Tử Kỳ lại bị đánh, trong lòng rất khó hiểu, tại sao Nhạc Song Song lại mạnh như vậy.
“Được rồi.” Ninh Thư ngăn Tiểu Thảo, nhìn Mục Tử Kỳ toàn thân đều bị thương, Mục Tử Kỳ cũng dùng ánh mắt đầy oán hận nhìn Ninh Thư.
Ánh mắt bất lực oán hận này của hắn, Ninh Thư vốn không hề để tâm trong lòng.
Ninh Thư ra lệnh cho Tiểu Thảo ném Liên Băng Mộng và Mục Tử Kỳ đến trước cửa đại viện của Mục gia.
Trước đây vẫn luôn chịu đựng, bây giờ Mục Tử Kỳ chạy qua mượn cớ gây chuyện, cuối cùng cũng đã tìm được lý do rồi.
Ninh Thư bay lơ lửng trên không trước cửa đại viện Mục gia, Mục gia rất rộng, Tiểu Thảo ném hai người vào bên trong đại viện của Mục gia.
“Trực tiếp quấn xung quanh cho ta.” Ninh Thư lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng.” Tiểu Thảo vươn dây cỏ dài bất tận.