Ninh Thư chỉ dám đứng bên cạnh nhìn, trong lòng như lửa đốt, cũng không dám lên tiếng hỏi han Tiểu Thảo, sợ rằng sẽ làm phân tán sự tập trung của Tiểu Thảo.
Sét vẫn liên tục đánh vào người Tiểu Thảo, toàn thân bốc khói.
Cũng không biết thiên phạt đến khi nào mới kết thúc.
Ninh Thư cũng không dám tu luyện nữa, sợ rằng sóng linh khí sẽ khiến cho thiên phạt bị biến đổi tiêu cực.
Ninh Thư nghe tiếng sét đánh đến mức ù tai.
Lôi kiếp cũng dần dần yếu đi, cuối cùng đám mây đen cũng tiêu tán, Tiểu Thảo lập tức bay về phía Ninh Thư, khóc lóc thảm thiết với Ninh Thư: “Dọa người ta sợ chết khiếp, oa oa oa…”
Ninh Thư cũng thở dài một tiếng, dọa chết ta rồi.
Ninh Thư nhìn đám mây đen chậm rãi bay đi, đột nhiên nảy ra ý tưởng, liền điều động rồng nước linh khí trong đan điền xuất hiện.
Ra lệnh cho nó đuổi theo đám mây đen.
Rồng vàng trong lòng không muốn đi, nhưng bị Ninh Thư đưa đến bên dưới vân kiếp.
Vân kiếp đen sì sì hình như bị nó khiêu chiến, trực tiếp đánh ra một lôi kiếp, khiến cho con rồng tan thành những giọt nước mưa.
Sau đó vân kiếp kiêu ngạo bay đi.
Những giọt nước màu vàng dần dần ngưng tụ lại thành rồng nước, chạy trối chết trở về bên trong linh đan của Ninh Thư, giấu mình trong hồ linh khí không dám chui ra nữa.
Ninh Thư: …
Chắc là quá sợ hãi.
Ninh Thư hỏi Tiểu Thảo: “Vượt qua thiên kiếp, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Cảm giác mạnh mẽ hơn rất nhiều.” Tiểu Thảo quay một vòng, cuối cùng hóa thành một bé loli mặc váy hoa, dáng vẻ khoảng chừng bốn, năm tuổi.
Mặc chiếc váy hoa tươi thêu trên ngực, để lộ ra hai cánh tay trắng nõn nà, đầu tóc rối bù, gương mặt non nớt búng ra sữa.
Ninh Thư vốn không thích xì tai đáng yêu, nhưng nhìn thấy Tiểu Thảo, trong lòng cũng có chút rung động, thật đáng yêu, thật xinh đẹp.
Ninh Thư đưa tay nhéo nhéo má của Tiểu Thảo, cảm giác thật mềm mại.
Ninh Thư nói với giọng rất nghiêm túc: “Chúc mừng ngươi đã hóa thành người.”
“Đa tạ chủ nhân…” Tiểu Thảo ôm lấy chân Ninh Thư, ngước đầu lên nhìn cô, ôi chao, ánh mắt này, tim ta tan chảy mất thôi.
Tiểu Thảo đi chân trần, trên cổ chân có một chiếc lắc hình bông hoa, mỗi lần Tiểu Thảo bước đi, phát ra âm thanh leng keng.
Ninh Thư vươn tay ra vén tóc của Tiểu Thảo, dùng dây buộc lại tóc cho Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo sờ sờ tóc, rồi ngước lên nhìn Ninh Thư cười rất ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Đa tạ chủ nhân.”
Ninh Thư cũng cười, lần này thu hoạch cũng không tồi.
Đột nhiên cảm thấy Tiểu Thảo như khuê nữ của mình, nhiệm vụ của cô đã thực hiện đến thời điểm này, có lẽ chuẩn bị phải rời khỏi thế giới này rồi.
Haiz…
Ninh Thư đưa Tiểu Thảo đến tìm tiểu Đậu Đinh, chuẩn bị trở về học viện.
Tiểu Đậu Đinh trông thấy Tiểu Thảo, hơi sửng sốt, gương mặt ửng đỏ, cúi đầu nhăn nhăn nhó nhó hỏi Ninh Thư: “Tỷ tỷ, Đây là ai?”
“Tiểu Thảo.”
Tiểu Đậu Đinh dường như vẫn chưa nghe rõ, lại hỏi: “Ai cơ?”
“Tiểu Thảo.”
Tiểu Đậu Đinh: …
Không, đệ không…
Không thể là cùng một người được, đáng yêu quá.
Ninh Thư đưa học sinh chậm rãi trở về Học viện.
Tiểu Thảo cũng bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, thật lòng mà nói Tiểu Thảo đã mạnh hơn rất nhiều, có tu luyện thêm Tuyệt Thế Võ Công cũng không tăng thêm được gì, nhưng Tiểu Thảo một mực muốn tu luyện, nên Ninh Thư cũng không phản đối.
Lúc ở Viên Mệnh thành, Ninh Thư gặp Liên Băng Mộng, Liên Băng Mộng đang đi cùng với một vài quân binh.
Liên Băng Mộng cũng nhìn thấy Ninh Thư, lập tức cúi đầu, cô ta với Nhạc Song Song không đội trời chung.
Liên Băng Mộng không biết cả đời này có thể đánh bại được Nhạc Song Song hay không, trừ phi cô ta có được bảo vật nghịch thiên, giống như viên ngọc trước đây cô ta từng có.
Nhưng bảo vật nghịch thiên không phải là thứ dễ dàng mà có được, muốn có được thì phải dự vào may mắn của mình, thêm vào đó, ở đất nước này làm gì có nhiều bảo vật nghịch thiên ở đó chờ ngươi đến lấy.
Liên Băng Mộng trong lòng không cam tâm, cô ta là người xuyên không, sao lại phải sống một cách chật vật như vậy, viên ngọc với sức mạnh lợi hại không gì sánh bằng giờ chỉ còn là một phế vật.
Ninh Thư trông thấy Liên Băng Mộng, lạnh lùng tránh ánh mắt của cô ta, dẫn theo học sinh của mình đi tiếp.
Liên Băng Mộng trong lòng sợ Ninh Thư chú ý đến mình, nhưng đối phương không thèm để ý đến mình thật, Liên Băng Mộng tự cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác bị coi thường thật nhục nhã.
Bản thân đang đau khổ, hận đối phương đến đổ máu, nhưng đối phương hoàn toàn không quan tâm, sự khinh thị này còn đau khổ hơn cả sự nhục nhã.
Không còn viên ngọc, Liên Băng Mộng giờ chỉ là triệu hoán sư bình thường, không thể một lúc gọi ra nhiều thú triệu hoán nữa, không thể gọi ra từng thú triệu hoán với sức mạnh vô song được nữa.
Học viện lại tổ chức tỉ thí, lớp đấu khí cuối cùng cũng có thêm nhiều người ra thi đấu, không chỉ dự vào một mình tiểu Đậu Đinh nữa.
Lớp đấu khí bây giờ phát triển không ngừng.
Tiểu Thảo bây giờ thành người nổi tiếng, nghe nói Tiểu Thảo là thú triệu hoán, các học sinh của học viện không có việc gì liền chạy tới nhìn Tiểu Thảo.
Mỗi lần Văn đạo sư tới thăm lớp đấu khí, còn tặng quà cho Tiểu Thảo.
Văn đạo sư hỏi dò Ninh Thư, Tiểu Thảo làm thế nào mà trở thành người.
Ninh Thư nói đó là do Tiểu Thảo trải qua thiên kiếp.
Ninh Thư chép lại toàn bộ phương pháp tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, đặt ở trong lớp đấu khí.
Không ít học sinh của lớp thực vật đến thỉnh giáo Ninh Thư làm thế nào để nuôi dưỡng thú triệu hoán.
Ninh Thư chép lại phương pháp nuôi dưỡng Tiểu Thảo, hấp thụ linh khí, Ma tinh, thịt ma thú, hấp thụ năng lượng thực vật là những cách tốt nhất, năng lượng sẽ càng ngày càng mạnh.
Ninh Thư còn ghi lại phương thuốc làm Trí Tuệ đan, dạy cho tiểu Đậu Đinh cách luyện đan.
Mỗi ngày của Ninh Thư đều trôi qua rất phong phú, ngày nào cũng có nhiều việc để làm.
Sau khi bị lôi kiếp đánh cho một đòn, con rồng vàng có vẻ càng linh động hơn, lúc bơi tại hồ linh lực trong đan điền, rất ra dáng rồng thật.
Ninh Thư đang ngồi xếp bằng tu luyện, trong đầu vang lên tiếng của 2333: “Nhiệm vụ kết thúc, cô có định rời khỏi thế giới nhiệm vụ này không?”
Tiểu Thảo đã cùng với đám học sinh ra ngoài vui chơi, không thể gặp Tiểu Thảo lần cuối, thôi bỏ đi, cứ như vậy rời đi cũng được.
Ninh Thư gật đầu: “Rời khỏi thế giới này.”
Tiểu Thảo đang đi bắt cá ở con sông bên ngoài học viện, đột nhiên hơi lặng người, vứt cành cây đang cầm trong tay xuống, chạy về phía học viện.
“Tiểu Thảo, ngươi đi đâu thế?” Tiểu Đậu Đinh chạy theo Tiểu Thảo, vừa chạy vừa hét lớn: “Chờ ta với, đừng chạy nhanh như vậy.”
Ninh Thư đầu óc hơi choáng váng, trở về không gian hệ thống, mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, hỏi 2333: “Ngươi đã hoàn thành số liệu chưa?”
“Vẫn chưa.” 2333 nói: “Ta còn đang bận khống chế Linh Hồn châu, nếu không sau khi cô quay lại hệ thống không gian, sẽ bị Linh Hồn châu hút mất linh hồn.”
Linh Hồn châu không ngừng công kích, chỉ cần là linh hồn thì đều sẽ bị hấp thụ, Ninh Thư bây giờ là linh hồn thể, nên không dám động vào viên ngọc.
“Nó vẫn không chịu dừng lại ư?”
“Cô định xử lý viên ngọc thế nào, Linh Hồn châu bây giờ muốn dung nạp viên ngọc kia.” 2333 hỏi.
“Nó muốn dung nạp thì cứ để nó dung nạp.” Ninh Thư nói.
“Cô nỡ sao?” 2333 hỏi: “Viên ngọc này có thể phá nát bất kỳ tấm chắn của thế giới nào.”
Không tuân theo bất cứ quy luật của thế giới nào cả.
“Vậy phải làm thế nào, Linh Hồn châu hiện tại đã hóa điên rồi, đưa cho nó đi, cũng chỉ là một viên ngọc mà thôi.” Ninh Thư nói.
Không biết Linh Hồn châu và viên ngọc này sau khi kết hợp lại, thì sẽ biến thành thứ gì.