Ninh Thư ngồi xuống ghế sofa, không quan tâm đến Bạch Phi Phi đang ngồi ở bên cạnh, nhắm mắt lại tiếp thu kịch bản.
Nguyên chủ tên là Ôn Hàm Lôi, là tiểu thư gia đình giàu có, bố của cô có một chuỗi các cửa hàng bách hóa tổng hợp, người đàn ông bị cô nôn vào người trước đó chính là vị hôn phu của Ôn Hàm Lôi, tên là Đường Dục.
Đường gia là một gia đình giàu có, nếu so sánh gia cảnh của Ôn gia thì Đường gia còn hơn một bậc, việc Ôn Hàm Lôi đính hôn với Đường Dục có thể coi là trèo cao, Đường gia chẳng qua cũng chỉ xem trọng công việc kinh doanh của Ôn gia mà thôi.
Thông gia chính là hình thức hợp tác tốt nhất, Ôn Gia cũng vui vẻ đòng ý với Đường gia.
Đường Dục cũng là một người có bản lĩnh, tướng mạo đẹp trai, anh ta chính là tuýp người trong mộng của biết bao cô gái.
Có thể kết hôn với Đường Dục, trong lòng Ôn Hàm Lôi vô cùng mãn nguyện, sau khi làm lễ đính hôn, Ôn Hàm Lôi sẽ có thể giúp cho anh chị em họ hàng có bước thăng tiến cao hơn.
Ôn Hàm Lôi coi việc gả cho Đường Dục là mục tiêu phấn đấu, cô học đàn, học cắm hoa, học lễ nghĩa, cô muốn trở thành một cô con dâu hoàn mỹ nhất.
Đường Dục có tính tình lạnh lùng, không thèm quan tâm đến chuyện đại sự của cuộc đời mình, hắn ở vị thế này, cưới ai thì cũng đều như nhau cả thôi.
Ôn Hàm Lôi một lòng một dạ hướng về Đường Dục, thời gian càng trôi qua cô càng yêu Đường Dục nhiều hơn.
Bởi vì cô yêu Đường Dục, nên cô lúc nào cũng ghen bóng ghen gió, kể cả thư ký bên cạnh Đường Dục, cũng khiến cho Ôn Hàm Lôi cảm thấy đáng ghét.
Nửa năm về trước, bên cạnh Đường Dục đột nhiên xuất hiện một đứa con gái, Bạch Phi Phi.
Đường Dục là người lạnh lùng hai mặt, hắn rất yêu thích thương hiệu thời trang do bố của Bạch Phi Phi làm chủ, mà những loại đồ hiệu này, cần phải tiết kiệm cả một khoảng thời gian dài mới mua được.
Thương hiệu thời trang của bố Bạch Phi Phi rất nổi tiếng, thuộc hàng xa xỉ phẩm, nhưng bị người khác hãm hại, khiến công ty Bạch gia phá sản, bố của Bạch Phi Phi không chịu được nhảy từ trên tòa nhà cao hơn mười mét xuống tự vẫn.
Sau khi bố của Bạch Phi Phi xảy ra chuyện, mẹ của Bạch Phi Phi cũng mất tích, họ hàng thân thích giúp Bạch Phi Phi chôn cất cha.
Thế nhưng những người họ hàng này cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, nghĩ đủ mọi cách để moi tiền Bạch Phi Phi, đủ trò lợi dụng uy hiếp.
Bạch Phi Phi ngồi thu lu trong một góc, nhìn những người họ hàng thân thích mắng chửi nhau đến mức mặt đỏ tía tai, vì muốn có tiền, vì muốn nuôi dưỡng cô bé, nên những lời nói khó nghe nhất đều thốt ra hết.
Lúc này, Đường Dục mặc bộ vest rất lịch sự xuất hiện trước mặt Bạch Phi Phi, chìa bàn tay thon dài trắng nõn ngọc ngà ra với Bạch Phi Phi.
Đường Dục tự xưng là bạn của cha Bạch Phi Phi, bây giờ quyền chăm sóc Bạch Phi Phi thuộc về anh ta, Đường Dục nghiễm nhiên trở thành người giám hộ cho Bạch Phi Phi, hai người từ đó có mối quan hệ cha nuôi - con nuôi.
Sau khi trở thành người giám hộ cho Bạch Phi Phi, tất cả những nhãn hiệu mà Bạch Phi Phi thừa kế đương nhiên cũng do Đường Dục tiếp quản.
Đường Dục đối xử với Bạch Phi Phi cũng không hẳn là quá tốt, nhưng sau khi trải qua vô số biến cố gia đình, trong lòng Bạch Phi Phi luôn có cảm giác bất an, nên rất ỷ lại vào Đường Dục.
Nghe tiếng sét đánh liền chui vào trong phòng Đường Dục đòi ngủ cùng, daddy, con sợ.
Daddy, trong nhà hết băng vệ sinh rồi.
Daddy, tối nay bố có về không?
Daddy, daddy…
Đường Dục là một người đàn ông độc thân, tuy đã có vị hôn thê, nhưng vẫn chưa chính thức kết hôn, tự nhiên bây giờ trở thành bố, có chút không quen.
Bạch Phi Phi là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc nào cũng nghĩ cách lấy lòng Đường Dục, sợ Đường Dục sẽ ruồng bỏ mình.
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, Đường Dục lại là trai trẻ chưa vợ, haizz, khả năng kiềm chế của Đường Dục quả là không tồi, vẫn giữ tròn bổn phận làm cha.
Còn Bạch Phi Phi lại là một cô thiếu nữ trẻ tuổi, thứ tình cảm của cô đối với người chú đã giải cứu cô trong lúc nguy nan quả là khó diễn tả thành lời.
Cô luôn làm những cử chỉ vượt qua ranh giới cha con.
Vụng về lấy lòng Đường Dục.
Nấu xong cơm, luôn ngồi chờ Đường Dục cùng về ăn, nửa đêm Đường Dục mới trở về, Bạch Phi Phi ngủ thiếp đi trên ghế sofa đợi anh.
Đường Dục cũng hết cách với Bạch Phi Phi, chỉ nhẹ nhàng bế cô đưa vào phòng ngủ.
Đường Dục cuối cùng cũng gục ngã trước sự tấn công dồn dập của Bạch Phi Phi, hai người trở thành tình nhân.
Lúc này mẹ của Bạch Phi Phi đột nhiên xuất hiện, Đường Dục sợ rằng Bạch Phi Phi biết được chân tướng sự việc, sẽ rời bỏ mình, nên khiến cho mẹ của Bạch Phi Phi gặp tai nạn, không cứu chữa kịp thời nên qua đời.
Bạch Phi Phi biết được toàn bộ sự thật, không chấp nhận được việc này, nên bỏ nhà ra đi.
Đường Dục bắt được Bạch Phi Phi rồi đem nhốt vào phòng, cô chiếm được trái tim của ta rồi, lại còn dám bỏ chạy, tuy ta không đánh gãy hai chân cô, nhưng ta sẽ nhốt cô vào trong phồng, ngược đãi cô… Cuối cùng sau bao thăng trầm, hợp hợp tan tan, liều mạng cũng chỉ vì yêu, hai người hạnh phúc sống bên nhau.
Trong lòng Ninh Thư cười lớn: 233333333333…
Cái quái gì vậy, lại là trò chơi ái tình.
Ninh Thư thực sự không thể chịu được kiểu người thích khiêu chiến kích động lòng người này, cha nuôi con nuôi cái con khỉ.
Theo như quy định pháp luật mà Ninh Thư biết, bắt buộc phải là vợ chồng hoặc đàn ông trên bốn mươi tuổi mới được nhận con nuôi, tại sao Đường Dục – một thanh niên trẻ tuổi lại được phép nuôi con chứ?
Nếu như sớm biết trước nhiệm vụ này như thế nào, thì Ninh Thư quyết sẽ không nhận.
Đành phải thuận theo ý, chấp nhận làm nhiệm vụ.
Cô ghét nhất loại nam chính chỉ thích dày vò đày đọa người khác, loại người chỉ biết trăng hoa, ngậm máu phun người.
Ôn Hàm Lôi là nữ phụ chỉ để làm lá chắn, tuy cô là vị hôn thê của Đường Dục, nhưng trong lòng Đường Dục chưa bao giờ có bóng hình cô. Hai người đi ăn với nhau, nhưng mỗi lần có điện thoại của Bạch Phi Phi, thì Đường Dục đều bỏ rơi cô.
Ôn Hàm Lôi đương nhiên sẽ nổi máu ghen, tìm kế nhằm vào Bạch Phi Phi.
Đường Dục vốn không có chút tình cảm nào với Ôn Hàm Lôi, nên mọi hành động của Ôn Hàm Lôi đều bị anh ta cho rằng gây sự vô cớ, cố ý kiếm thị phi.
Anh ta luôn đứng về phía Bạch Phi Phi.
Đường Dục vì muốn che giấu tình cảm thật của mình với Bạch Phi Phi, nên mới đồng ý kết hôn với Ôn Hàm Lôi, kết quả là trong đám cưới, Đường Dục nghe tin Bạch Phi Phi bỏ nhà ra đi, ra nước ngoài sinh sống, không bao giờ quay về nữa.
Đường Dục lúc đó mới biết rằng tình cảm mình dành cho Bạch Phi Phi là thật, vứt bỏ Ôn Hàm Lôi rồi chạy đi.
Một đám cưới xa hoa sang trọng chỉ còn lại một mình cô dâu.
Sau sự việc đó, Đường Dục đến xin lỗi Ôn Hàm Lôi, nói rằng anh ta đã tìm được tình yêu đích thực, cũng chúc Ôn Hàm Lôi tìm được hạnh phúc.
Bị người ta vứt bỏ thì đã đành, lại còn phải chịu sự công kích như vậy, anh đã tìm được chân ái.
Cảm giác này quả thực không thể nói lên thành lời.
Ôn Hàm Lôi cũng vì chuyện này mà bị anh em họ hàng chê cười, cuối cùng bị cha đem gả cho một công tử nhà giàu có.
Trong lòng Ôn Hàm Lôi không cam tâm, cô đã làm sai chuyện gì? Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Hai người lén lút qua lại tâm tình, lại còn khiến cho cô không thể ngẩng cao đầu, chồng hiện tại đối xử với cô cũng không tốt, nói cô là chiếc giày rách bị Đường Dục vứt đi.
Các tờ tạp chí lá cải đều đưa tin về mối tình đẹp đẽ giữa Đường Dục và Bạch Phi Phi, đến khi Bạch Phi Phi tròn 18 tuổi, Đường Dục cầu hôn Bạch Phi Phi.
Hai người quả thật là chân ái.
Ôn Hàm Lôi nhìn thấy những mẩu tin tức trên báo nói về Đường Dục và Bạch Phi Phi, trông thấy hai người được mọi người ngưỡng mộ và chúc phúc, Ôn Hàm Lôi cảm thấy trong lòng vô cùng uất hận.
Tâm nguyện của Ôn Hàm Lôi là khiến cho hai người họ thân bại danh liệt.
Ninh Thư: …
Thân bại danh liệt ư?
Ninh Thư cảm thấy Bạch Phi Phi rất lợi hại, có thể làm tan chảy trái tim sắt đá của Đường Dục, rõ ràng biết được Đường Dục hại chết cha mẹ của cô, nhưng cuối cùng vẫn đem lòng yêu hắn.