Ngọc Lưu Ly hoảng sợ nhìn Ninh Thư, liên tục lùi lại, chân lui ra tới cửa.
Cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao con Khổng Tước này không cảm thấy đau đớn.
Đây là cách duy nhất để cô ta trừng phạt Khổng Lâm, nếu cách này không dùng được thì làm còn thủ đoạn gì để cô ta đè ép con Khổng Tước này nữa.
“Khổng Lâm, ta là chủ nhân của ngươi. Ngươi… ngươi không thể dĩ hạ phạm thượng.” Ngọc Lưu Ly ngoài mạnh trong yếu hô lên.
Ngọc Lưu Ly luôn không sợ trời không sợ đất, dù đối mặt với tình huống này cũng ngạo nghễ không chịu cúi đầu.
Ninh Thư đập mạnh chén trà lên bàn, nước bên trong bắn tung tóe.
Ngọc Lưu Ly giật mình trong lòng. Cô ta cảm nhận rõ khế ước vẫn còn hiệu lực nhưng sao lại không thể chỉ huy Khổng Lâm?
“Quỳ xuống.” Ninh Thư quát một tiếng chói ta, Ngọc Lưu Ly bị dọa tới cả người phát run.
“Nhưng ta là…” Ngọc Lưu Ly đang định nói chuyện thì cả người bị ép quỳ xuống. Bịch một tiếng, đầu gối đập nặng xuống đất.
Ngọc Lưu Ly đau tới mức da mặt co lại, sắc mặt mờ mịt không rõ tại sao mình lại quỳ trước Khổng Lâm.
Trên mặt Ngọc Lưu Ly là vẻ khuất nhục, Ngọc Lưu Ly cô ta lạy trời lạy đất chứ không quỳ trước bất kỳ ai cả.
Ngọc Lưu Ly bò lên, “Khổng Lâm, ngươi làm gì với ta vậy?”
Ninh Thư ung dung châm trà, “Ta bảo ngươi đứng lên lúc nào, quỳ xuống.”
Ngọc Lưu Ly lại bịch một tiếng quỳ trên đất, lực hút quái dị khiến cô ta đập vào sàn nhà, đau tới mức sắc mặt Ngọc Lưu Ly tái nhợt.
“Ngươi…” Ngọc Lưu Ly ngẩng đầu nhìn Ninh Thư đầy khuất nhục và cừu hận.
Ninh Thư buông ấm trà còn nóng xuống, nhìn Ngọc Lưu Ly đang quỳ.
Khế ước chủ tớ, chủ càng mạnh thì lực khống chế với nô càng lớn.
Ninh Thư có lực khống chế tuyệt đối so với lực khống chế của Ngọc Lưu Ly với Ninh Thư.
Ngọc Lưu Ly đang tính đứng lên thì phát hiện thân thể mình không điều khiển được, ngay cả sắc mặt cũng biến đổi, “Ngươi làm gì với ta vậy?”
Ngay cả cơ thể của mình mà cô ta cũng không điều khiển được, muốn cô ta tự sát cô ta cũng phải tự sát, đây là chuyện kinh khủng thế nào chứ.
Ninh Thư ăn bánh ngọt, “Là chuyện mà ngươi làm với ta đó thôi.”
“Khổng Lâm, ngươi muốn cắn trả chủ nhân à?” Ngọc Lưu Ly quả thực hơi sợ rồi, nhưng ngay sau đó lại biến sắc, ngơ ngác nhìn Ninh Thư.
“Ngươi… ngươi.” Ngọc Lưu Ly hoảng hốt kinh hãi nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, cười híp mắt nói, “Xem ra ngươi đoán được rồi. Giữa chúng ta có khế ước chủ tớ, nhưng giờ ta là chủ, ngươi là nô.”
“Không thể nào, sao mà được chứ.” Sắc mặt Ngọc Lưu Ly tái nhợt, “Ta không hề hủy bỏ khế ước, sao ngươi thoát khỏi khế ước được, ta không tin.”
Ninh Thư hừ một cái, “Thử là biết thôi.”
“A…” Ngọc Lưu Ly ôm đầu, đau tới mức quằn quại trên đất, sắc mặt dữ tợn, “Đau quá, đau quá…”
Ninh Thư từng nói, có cơ hội sẽ cho Ngọc Lưu Ly thử cảm giác linh hồn bị xé rách.
Nghe tiếng kêu rên của Ngọc Lưu Ly, Ninh Thư chỉ điềm nhiên uống trà, y như đang ngắm cảnh vậy.
Cả người Ngọc Lưu Ly mồ hôi đầm đìa, vô cùng thống khổ. Nhưng Ngọc Lưu Ly là người kiên cường, không hề mở miệng cầu xin Ninh Thư.
Cô ta nghiến răng nói: “Khổng Lâm, chúng ta không chết không thôi.”
“Ờm, không chết không thôi thì không chết không thôi. Dù sao chỉ cần một ý niệm trong đầu ta là có thể xóa bỏ ngươi.”
Ninh Thư bình tĩnh nói.
“Trước đó, đáng ra ta nên xóa bỏ ngươi từ trước.” Ngọc Lưu Ly rất hối hận vì đã giữ Khổng Tước này lại.
Con Khổng Tước này chưa bao giờ cam chịu cả.
Hối hận, thật sự hối hận quá…
Ngọc Lưu Ly đau tới mức lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng thống khổ gọi: “Ấn Thiên, cứu ta.”
Trên mi tâm Ngọc Lưu Ly bay ra một tia khói, là Ấn Thiên.
Linh hồn Ấn Thiên bây giờ ngưng thực hơn trước đó không ít, xem ra trong thời gian này Ngọc Lưu Ly đã bỏ công rất nhiều.
Ấn Thiên nhìn thấy Ngọc Lưu Ly đau tới mặt mày nhăn nhó, muốn đưa tay ra đỡ cô ta nhưng tay hắn lại xuyên qua cơ thể Ngọc Lưu Ly.
Ấn Thiên nhìn Ninh Thư, nhướn mày, nói đầy uy thế, “Giải trừ khế ước nhanh.”
Ninh Thư buông tay, “Ngươi nói hủy là hủy à?”
“Ngàn năm trước không kẻ nào dám nói vậy với bản tôn cả.” Ấn Thiên lạnh lùng nói, từ trên cao nhìn xuống Ninh Thư.
Ninh Thư uống một hớp trà rồi đặt chén xuống, buông ta nói: “Chết từ ngàn năm trước rồi còn lượn lờ ở đây, thật nhàm chán.”
“Uy danh ngàn năm trước của ngươi, đcmn ai mà nhớ được.”
Ninh Thư không trừng phạt Ngọc Lưu Ly nữa. Ngọc Lưu Ly nằm trên đất, cực kỳ suy yếu.
Ấn Thiên vội vàng hỏi cô ta: “Cô sao rồi?”
Ngọc Lưu Ly thở đầy mong manh, “Hắn nghịch chuyển khế ước.”
Giờ Ngọc Lưu Ly rất yếu, chỉ cần một ý niệm trong đầu Ninh Thư là cô ta có thể tan thành mây khối.
Mà Ấn Thiên còn phải dựa vào Ngọc Lưu Ly. Nếu Ngọc Lưu Ly có chuyện gì, hắn cũng không xong.
Về công về tư, Ấn Thiên đều phải cứu Ngọc Lưu Ly.
Ấn Thiên nhìn Ninh Thư, trầm giọng hỏi: “Điều kiện hủy khế ước là gì?”
Ninh Thư buông tay, “Ta không muốn gì cả, tạm thời không định hủy khế ước.”
“Ngươi cũng không có thứ ta muốn.” Ninh Thư không tính thu cái gì trên người Ngọc Lưu Ly cả.
Ngọc Lưu Ly không có thứ cô cần, cô không có ham muốn gì với Ngọc Lưu Ly cả.
“Bất kể ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, kể cả công pháp tu luyện của Linh thú, rồi đan phương trân quý nổi danh…” Ấn Thiên trầm mặt nói.
Ninh Thư lạnh tanh bảo, “Những thứ ngươi bảo ta đều không cần.”
“Trước đó Ngọc Lưu Ly đối xử với ta thế nào, giờ ta cũng làm y vậy.”
Ninh Thư thoáng nghĩ một cái, tức thì Ngọc Lưu Ly kêu lên thành tiếng, bắt đầu đau đớn.
Ngọc Lưu Ly ôm đầu mình, gân xanh trên trán hiện rõ.
Ngọc Lưu Ly đau tới mức đập đầu xuống đất, giống như việc làm vậy có thể xoa dịu cảm giác đau đớn do linh hồn xé rách.
Ấn Thiên nhanh chóng lấy tay mình đỡ trán Ngọc Lưu Ly, nhưng hắn không có thực thể. Đầu Ngọc Lưu Ly xuyên qua tay hắn, đập bốp bốp trên đất.
Rất nhanh trên đầu Ngọc Lưu Ly máu thịt be bét, trên sàn nhà đều là vết máu.
Ấn Thiên vo cùng nôn nóng khi thấy cảnh này, vội vàng định trụ Ngọc Lưu Ly lại.
Nhưng vừa sử dụng lực lượng, linh hồn Ấn Thiên lại trở nên trong suốt.
Ngọc Lưu Ly rất đau, cực kỳ đau, đau tới mức không còn sức kêu.
Chỉ có thể thốt ra tiếng hừ hừ khe khẽ, ánh mắt cũng không còn tiêu cự.
Ninh Thư hủy bỏ trừng phạt, cơ thể Ngọc Lưu Ly căng cứng tê liệt ngã trên đất, y như đã chét.
Ấn Thiên kiểm tra cơ thể cô ta, rồi quay đầu âm trầm nói với Ninh Thư: “Ngươi hung ác thật đấy.”
“Hành hạ người khác như thế thì được gì chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!