Ngọc Lưu Ly sắc mặt như tro tàn nằm trên đất, bờ môi tái nhợt không huyết sắc.
Nếu không phải vẫn còn hô hấp, còn tưởng cô ta đã chết rồi.
Ấn Thiên truyền một ít năng lượng vào cơ thể Ngọc Lưu Ly, điều này khiến linh hồn hắn càng mỏng manh hơn.
Xem ra Ấn Thiên đã đưa lực lượng hắn không dễ gì mới tích được cho Ngọc Lưu Ly.
Linh hồn Ấn Thiên giờ gió thổi là tan, nhưng toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Ngọc Lưu Ly.
Ninh Thư: …
Như thể cô rất bại hoại ấy nhể.
Ấn Thiên hỏi Ninh Thư: “Ngươi nghịch chuyển khế ước như nào?”
Ninh Thư buông tay, “Ngủ một giấc tỉnh dậy thì ta phát hiện mình thành chủ nhân, Ngọc Lưu Ly biến thành nô bộc.”
Nói cho chúng mày biết cách hủy khế ước để tụi bay đi làm à?
“Hỗn láo!” Ấn Thiên gầm lên, uy áp cường đại khiến người ta ngột ngạt hung bạo lao thẳng tới chỗ Ninh Thư.
Ninh Thư bật cười một tiếng, chỉ là con hàng giả ngầu ngoại mạnh trong yếu mà thôi, linh hồn đã yếu tới mức này còn ra vẻ.
“Sao? Muốn động thủ với ta à? Dù ta chết đi cũng muốn kéo Ngọc Lưu Ly chết theo. Chỉ cần một ý niệm của ta là cô ta sẽ chết.”
Ninh Thư điềm tỉnh thản nhiên, không hề bị uy áp của Ấn Thiên dọa sợ.
Ấn Thiên rối như tơ vò.
Đau khổ như vậy, cảm nhận rõ trạng thái khi bị ép buộc đi, làm nô sẽ như vậy đấy.
“Ngươi thật tàn độc.”
“Ta độc ác chỗ nào chứ? Ta chỉ dùng quyền lợi của chủ nhân thôi, giống như những gì Ngọc Lưu Ly đã làm với ta vậy.”
“Nếu nàng ta không thể thuần phục ta, giờ ta cắn ngược lại, làm gì chẳng được.”
Ninh Thư bóp pháp quyết, kết một cái ấn đánh thẳng tới Ấn Thiên.
Ấn Thiên căng thẳng nhìn phù chú, đây là thiên địch với linh hồn.
Ấn Thiên đánh tan phù chú, Ninh Thư lại bình tĩnh kết ấn, tạo ra một phù chú nữa.
Xem mài tiêu diệt được bao nhiêu.
Ấn Thiên đau khổ chống đỡ, lại không thể bỏ mặc Ngọc Lưu Ly.
Nhưng mỗi lần dùng lực lượng, linh hồn của hắn lại mờ đi một phần.
Ninh Thư ngồi trên khế, thong thả ung dung kết ấn, không ít phù chú quay xung quanh người Ấn Thiên.
Linh hồn Ấn Thiên ngày càng mờ đi, không riêng gì tiêu diệt đám phù chú này, mà một khi phù chú dính vào người, lực lượng của hắn cũng bị tiêu hao.
Giờ Ấn Thiên hết cách rồi. Nếu còn đánh nữa hắn sẽ tiêu tán thật.
Ấn Thiên bất lực đành phải chui vào mi tâm Ngọc Lưu Ly.
Ninh Thư liếc mắt một cái, nghĩ giả ngầu là dọa được người ta à.
Ngọc Lưu Ly mở đôi mắt lờ mờ ra, hoảng sợ nhìn nT, nhưng tính tình bướng bỉnh khiến cô ta không thể cất lời xin tha.
Có thể chết chứ không thể nhục.
Ninh Thư bước tới gần Ngọc Lưu Ly, Ngọc Lưu Ly muốn động người một cái, nhưng cả người không có sức, ngay cả sức để cử động cũng không có.
Ninh Thư lấy đan dược ra nhét vào miệng Ngọc Lưu Ly.
Ngọc Lưu Ly ho han, tính phun đan dược ra, hoảng sợ nhìn Ninh Thư, “Ngươi đút gì cho ta vậy?”
“Dưỡng Thần đan đó, ta biết linh hồn bị xé rách đau thế nào nên giúp ngươi xoa dịu.” Ninh Thư nói.
Ngọc Lưu Ly nhìn cô y như đang nhìn kẻ tâm thần, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Ngọc Lưu Ly cảm giác có một lực lượng mát mẻ chảy vào linh hồn, là Dưỡng Thần đan.
“Đừng mơ chiếm hời của ta, dù ta là nô thì sao chứ.” Ngọc Lưu Ly lấy cùi chỏ chống đất lùi lại.
Ninh Thư: Hở?!!
Chẳng lẽ Ngọc Lưu Ly nghĩ cô muốn chơi trò ngược luyến tình thâm với cô ta ư?
Ninh Thư xua ta, “Ta sợ linh hồn ngươi bị chơi tới hỏng mất.”
Ánh mắt Ngọc Lưu Ly càng kỳ dị hơn, “Ta sẽ không khuất phục.”
Ninh Thư: Mài khuất phục hay không liên quan mả mợ gì tới chị đây, Ninh Thư chỉ cảm thấy để Ngọc Lưu Ly chết như thế thì không hay lắm.
Cô đã vùng vậy lâu thế rồi, Ngọc Lưu Ly hành hạ cô, rồi cô tự ngược mình. Chơi tới mức linh hồn cường đại trước kia biến thành thế này.
Trong lòng Ninh Thư như có gió đông bắc ào qua.
Nhân tiện tu dưỡng một chút, chuẩn bị cho nhiệm vụ tới.
Ninh Thư cười híp mắt nói với Ngọc Lưu Ly, “Ra ngoài đi.”
Ngọc Lưu Ly kéo căng khuôn mặt, bộ dáng chịu nhục rất lớn.
Tới giờ Ngọc Lưu Ly vẫn chưa phục hồi tinh thần. Sao cô ta lại thành nô rồi, mệnh của cô ta nằm trong tay Khổng Lâm.
Cô ta đã xem thường Khổng Lâm rồi.
Ninh Thư vươn tay vỗ bả bai Ngọc Lưu Ly, khiến cơ thể cô ta co rút lại, hiển nhiên bị động tác của Ninh Thư dọa sợ.
Ninh Thư cười híp mắt nói: “Đừng hãi, giờ ra ngoài đi.”
Ngọc Lưu Ly chống tường khó nhọc đứng dậy, bước khỏi phòng.
“Tiện cài cửa vào.” Ninh Thư nói.
Ngọc Lưu Ly dừng lại, nhưng không hề động đậy.
Ninh Thư nói lại: “Đóng cửa vào.”
“Khổng Lâm, ngươi đừng nghĩ làm thế này có thể giam cầm ta.” Ngọc Lưu Ly nắm chặt tay vào.
Ninh Thư ờm một tiếng, gật đầu bảo: “Ta biết ngươi rất lợi hại mà.”
“Khổng Lâm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Nghe thấy giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ của Ninh Thư, cả người Ngọc Lưu Ly đều nổi da gà.
Khổng Lâm thế này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
“Lại không nghe lời rồi. Ta có thể làm gì với ngươi chứ? Ngươi chỉ là một nô lệ của ta thôi, ta thèm vào mà để ý tới ngươi.” Ninh Thư hời hợt nói.
Sắc mặt Ngọc Lưu Ly hết đỏ lại trắng, rồi từ trắng chuyển độ.
Thái độ kiểu đó sỉ nhục người ta quá mức.
“Đóng cửa vào, ta đã nói ba lần rồi đấy. Nói nữa là ta hết kiên nhẫn đấy.” Ninh Thư nhìn Ngọc Lưu Ly.
Thoáng cái Ngọc Lưu Ly cảm thấy đầu đau dữ dội. Cô ta nhịn sự nhục nhã này xuống, vươn tay đóng cửa lại.
Ninh Thư lấy một viên Dưỡng Thần đan ra ăn. Giờ Dưỡng Thần đan chẳng mang lại bao nhiêu hiệu quả cho cô nữa, ăn thêm cũng vô ích.
Hơn nữa còn tích đan độc trong người.
Ninh Thư còn phải nghĩ cách để loại bỏ đan độc trong cơ thể ra.
Ninh Thư điều động Hỏa Dương chi lực, để Hỏa Dương chi lực tuần hoàn trong kinh mạch khắp người, thiêu đốt sạch sẽ đan độc tồn đọng ở gân mạch.
Nhưng muốn loại sạch cần chút thời gian.
Ninh Thư tính ở Ngọc gia một thời gian rồi ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm được căn nguyên thế giới không.
Giờ đã tìm được hai căn nguyên thế giới, chỉ cần tìm được ba cái là có thể xây dựng thế giới.
Trong khoảng thời gian này ở NGọc gia, ngày nào Ngọc Linh Lung cũng mang canh bổ tới cho Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn canh bổ trên bàn, bất lực nói, “Ta bảo rồi, ngươi đừng đưa canh bổ tới đây nữa.”
Ngọc Linh Lung nói: “Tiền bối uống hay không là chuyện của tiền bối, Linh Lung đưa hay không là chuyện của Linh Lung.”
Ninh Thư: …
Vô cùng hoài nghi có phải nha đầu này yêu cô rồi không.
Ngọc Linh Lung múc một chén canh bổ nữa đẩy tới trước mặt Ninh Thư, “Mời tiền bối uống.”
Ninh Thư bảo: “Ta không thể uống nữa, sắp mập tới mức không bay được rồi.”
“Sau này không cần mang tới đây, ngươi làm vậy khiến ta rất bối rối. Muốn báo đáp ta thật thì đừng đưa canh, ta không thích uống canh.”
“Vậy tiền bối thích gì, lần sau ta sẽ đưa thứ ngài thích tới.” Ngọc Linh Lung hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!