Lọc Truyện

Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ninh Thư không muốn sáng sớm đã phải uống canh bổ.

Ngày nào cũng mang canh tới, không phải để ý cô chẳng lẽ lại báo ân đơn thuần?

Ngọc Linh Lung gật đầu, “Linh Lung nhớ rồi, tiền bối thích uống nước trái cây.”

“Vậy tiền bối thích nước trái cây loại nào?” Ngọc Linh Lung lại hỏi.

Ninh Thư: …

“Chỉ cần nước trái cây là được.”

“Vâng.”

Đường đường là tiểu thư khuê các, trông có khác phục vụ nhà hàng không.

Ngọc Linh Lung tính nói gì đó lại thôi. Ninh Thư đổ chén canh bổ vào chum, đậy nắp, rồi bảo: “Nói đi, có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Ngọc Lưu Ly do dự một chút, hỏi: “Có phải tiền bối đã giải trừ khế ước với Lục muội muội không?”

Ninh Thư nhíu mày, “Sao ngươi nghĩ vậy?”

Ninh Thư nhớ cô chưa hề nói cho ai khác ngoài Ngọc Lưu Ly.

Người Ngọc gia ngoại trừ Ngọc Lưu Ly, hẳn không ai biết mới đúng.

Sao tiểu nha đầu Ngọc Linh Lung lại biết được.

“Khi nãy ta gặp Lục muội muội ngoài cửa, rõ ràng rất chán ghét ta nhưng không giống bình thường, hiển nhiên có chút đố kị.” Ngọc Lưu Ly suy đoán.

“Chỉ vậy thôi?”

“Ta tới tìm tiền bối, dựa theo tính Lục muội muội, kiểu gì cũng làm ầm lên. Nhưng Linh Lung nói chuyện hồi lâu với tiền bối cũng không thấy Lục muội muội có động tĩnh gì.”

Loại như Ngọc Lưu Ly này có thù là báo luôn tại chỗ, nhưng kẻ thù chạy tới địa bàn của mình, lại nói chuyện với Thần thú khế ước của mình.

Phách lối thế mà không thấy Ngọc Lưu Ly có động tĩnh gì, cái này không phù hợp với tính cách Ngọc Lưu Ly.

“Phân tích khá tốt đấy tiểu nha đầu.” Với tuổi tác của Ninh Thư, gọi Ngọc Linh Lung 16 tuổi một tiếng tiểu nha đầu rất hợp lý.

“Vậy nên tiền bối đã giải trừ khế ước với Lục muội muội rồi ư?” Ngọc Linh Lung vô cùng kinh ngạc, “Tiền bối àm thế nào vậy?”

Ninh Thư hơi ngẫm một chút là hiểu nha đầu Ngọc Linh Lung đang nghĩ gì trong đầu. 

Bảo sao mà ngày nào cũng mang canh bổ đến, một là thăm dù Ngọc Lưu Ly, hai là để cô nhớ rõ điểm tốt của nàng ta.

Trong lòng Ngọc Linh Lung có suy đoán, thăm dò một thời gian.

Ninh Thư rót một chén trà từ từ uống. Nói cho cùng, Ngọc Linh Lung muốn… ký khế ước với cô.

Ninh Thư nhìn Ngọc Linh Lung. Nhìn tới mức Ngọc Linh Lung bối rối.

“Tiểu nha đầu, đừng tính toán quá nhiều trước mặt người mạnh hơn ngươi. Làm thế khiến người ta không vui đâu.” Ninh Thư đặt chén trà xuống nói.

Ngọc Linh Lung đổi sắc măt, cúi người hành lễ, “Linh Lung cảm tạ tiền bối dạy bảo.”

Ai cũng có khát vọng lực lượng cường đại, Ngọc Linh Lung làm thế cũng bình thường.

Nhưng Ninh Thư sẽ không khế ước với bất kỳ kẻ nào, khó lắm mới thoát khỏi khế ước, điên đâu lại nhảy vào hố lửa.

“Tu luyện cho tốt vào.” Ninh Thư nói.

Ngọc Linh Lung cúi người hành lễ, sau đó bê canh bổ vẫn còn nguyên ra ngoài.

Tới cửa viện thì gặp Ngọc Lưu Ly sắc mặt tái nhợt.

Kẻ thù gặp nhau đỏ con mắt. Ngọc Linh Lung hừ một tiếng ngoài lỗ mũi như đang chế giễu.

Ngọc Lưu Ly ngăn nàng ta lại, “Ngươi có ý gì đấy?”

“Chẳng có ý gì cả. Ta chỉ xem thường ngươi thôi. Tự nghĩ mình lợi hại nhưng ngay cả Thần thú khế ước cũng ruồng bỏ ngươi.”

“Ngươi khiến người ta rất khó chịu đấy.” Ngọc Linh Lung đoan trang nói.

“Ngươi có ý gì?” Ngọc Lưu Ly tức giận tới xanh mặt, “Khổng Lâm đã nói gì với ngươi?”

Ngọc Lưu Ly cảm giác tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp.

“Tiền bối không nói gì, là do ta tự đoán được hai người các ngươi đã hủy bỏ khế ước.” Ngọc Linh Lung cười nói.

“Người như ngươi chẳng ra sao cả. Dù không tôn trọng con người tiền bối cũng nên tôn trọng thực lực cường đại chứ.”

“Bất kể là ngươi nhu nhược lúc trước hay là ngươi tùy tiện bây giờ, ta đều rất ghét, cực kỳ ghét.” Ngọc Linh Lung nói thẳng.

Có lẽ bị Ninh Thư từ chối nên tâm tình không tốt, Ngọc Linh Lung trút hết bất mãn khó chịu ra với Ngọc Lưu Ly.

Từ trước tới nay Ngọc Lưu Ly chưa bị ai nói vậy cả, thế là lạnh giọng bảo, “Ngươi chẳng là gì cả mà cũng dám nói chuyện với ta. Giờ ta và Khổng Lâm vẫn còn quan hệ khế ước.”

“Dù sao cũng không phải quan hệ chủ tớ.” Ngọc Linh Lung nhún vai, bê canh bổ đi.

Thái độ miệt thị như thế khiến Ngọc Lưu Ly tức nổ phổi, cô ta thốt ra, “Đương nhiên là khế ước chủ tớ rồi.”

Ngọc Linh Lung quay đầu, bừng tỉnh hiểu ra, “Thì ra tiền bối đã nghịch chuyển khế ước.”

Ngọc Lưu Ly vô cùng buồn phiền hối hận, “Ngươi lừa ta.”

“Tự ngươi nói mà, chậc chậc.”

Ngọc Lưu Ly quay người đẩy cửa phòng Ninh Thư ra. Ninh Thư yên lặng nhìn Ngọc Lưu Ly xông vào, “Làm gì thế, không biết gõ cửa à?”

“Khổng Lâm, nếu ngươi đã thân thiết với Ngọc Linh Lung như thế, muốn khế ước với Ngọc Linh Lung thì ngươi hủy khế ước với ta đi, rồi khế ước với Ngọc Linh Lung ấy.”

“… Sủa cái gì thế.” Ninh Thư khép bản đồ cơ sở vào. Cô đang quan sát địa hình dãy núi ở thế giới này.

Sủa? Cô ta có phải chó đâu. Ngọc Lưu Ly cảm giác ngày hôm nay cô ta đã chịu toàn bộ vũ nhục của cả đời này.

Ngọc Lưu Ly hít một hơi thuật sâu, “Xem ra ngươi rất thích vị Nhị tỷ tỷ kia của ta, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với nàng ta. Đã vậy thì ngươi khế ước với Nhị tỷ tỷ đi.”

Ninh Thư cất bản đồ vào, lạnh nhạt hỏi: “Nói xong rồi à?”

Ninh Thư thoáng nghĩ một cái, Ngọc Lưu Ly lập tức ôm đầu, đau tới kêu rên.

Chỉ trong chốc lát, quần áo Ngọc Lưu Ly đã thấm ướt mồ hôi.

Ninh Thư ở cạnh thu dọn đồ đạc của mình. Cô tính dạo chơi khắp nơi một chút, tìm xem có căn nguyên thế giới không.

Làm thêm một nhiệm vụ nữa là thành nhiệm vụ giả siêu cấp rồi, nhưng còn lâu mới cấu tạo được thế giới.

Không biết phải tìm căn nguyên thế giới ở đâu, cũng không biết nó tồn tại dưới hình dạng nào.

Ninh Thư làm lơ tiếng kêu rên của Ninh Thư, kiểm tra xem Dưỡng Thần đan còn bao nhiêu. Ừm, không nhiều lắm, đưa hết cho Ngọc Hùng Phi là được.

Giờ cô không cần Dưỡng Thần đan nữa.

Đúng rồi, khả năng Ngọc Lưu Ly trên đất sẽ cần nó.

Ngọc Lưu Ly đau tới mức gân xanh trên trán giật giật, loại đau đớn này còn nhức nhối hơn sinh con.

Ngọc Lưu Ly hơi thở mong manh cầu xin Ninh Thư, “Ta.. ta sai rồi.”

Ninh Thư làm như không nghe thấy, tiếp tục bận chuẩn bị chuyện của mình. 

Ngọc Lưu Ly vừa nhục nhã vừa đau khổ, gương mặt vặn vẽo.

Lấy hết can đảm cầu xin, kết quả Ninh Thư không thèm để ý.

“Ta sai rồi.”

Ngọc Lưu Ly hét lớn, tròng mắt dần mất tiêu cự, đoán chừng tới cực hạn rồi.

Ninh Thư búng tay hủy bỏ trừng phạt.

Ngọc Lưu Ly ngã trên đất, thở từng hơi như cá mắc cạn.

Điều khiến Ninh Thư khá khó hiểu là sao lần này Ấn Thiên không ra bênh vực kẻ yếu cho Ngọc Lưu Ly.

Chẳng lẽ lần trước bị thương nên giờ vẫn ngủ say?

Giờ hai người này ốc còn không mang nổi mình ốc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT