Không biết kinh thành hiện đang xảy ra những chuyện gì, Ninh Thư thấy thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Hiên Tiêu Thiên chắc cũng đã từ bỏ việc tìm kiếm Hiên Hồng Vũ, cũng đã truy tìm gần một năm rồi.
Họ đã tới được Tây vực. Mọi người chỉ biết Tây vực là tên gọi của một vùng đất, còn thần y hiện đang ở đâu thì không một ai biết.
Hiên Hồng Vũ không hề hoang mang, cũng không quá quan tâm đến việc này, Ninh Thư thì đi khắp nơi để hỏi thăm tin tức của thần y.
Ninh Thư nói với Hiên Hồng Vũ: “Chủ tử, bây giờ người vẫn muốn biết tin tức của Thượng Quan Tình Nhu ư?”
“Đương nhiên.” Hiên Hồng Vũ nói một cách thản nhiên.
Ninh Thư: …
Ninh Thư lẽ ra không nên hỏi câu này.
“Thập Nhất, ngươi nói xem bây giờ Thượng Quan Tình Nhu và Hiên Tiêu Thiên ra sao?” Hiên Hồng Vũ trò chuyện với Ninh Thư.
Một mẫu nghi thiên hạ lại bị gán cho tội danh mất trinh tiết, văn võ đại thần nhất định sẽ không để cho một người danh tiết không trong sạch như vậy làm người cai quản của toàn bộ hậu cung.
Chỉ sợ rằng tình thế của Thượng Quan Tình Nhu hiện tại không được tốt, đành phải trông chờ vào Hiên Tiêu Thiên có thể giúp người áp chế được những hiểm nguy bên ngoài kia hay không.
Chỉ khi nào áp chế được những công kích ngoài kia thì tình yêu mới có thể nảy nở được, nhưng tình yêu dù có lớn nhường nào cũng đều sẽ bại dưới thực tế tàn khốc, huống hồ Hiên Tiêu Thiên lại là một đấng minh quân của một nước, muốn giữ vững ngôi vị hoàng đế của mình thì phải chịu một số tổn thất.
Không biết liệu Hiên Tiêu Thiên có nhẫn tâm hy sinh tình yêu của mình với Thượng Quan Tình Nhu hay không.
Tình yêu đúng là khiến cho người ta yếu đuối, người ta có thể yêu một người qua ánh mắt, nhưng cũng có thể tuyệt tình rất nhanh, tình yêu tan biến như ảo ảnh.
Điều Ninh Thư thực sự cần, không phải là có một người yêu mình chân thành, mà Ninh Thư cần một cuộc sống phiêu bạt tiêu diêu, sống thật lâu để được nhìn thế giới tuyệt đẹp ngoài kia.
Nhất là khi chứng kiến chuyện của Hiên Hồng Vũ, Ninh Thư cảm thấy cô đơn cũng thật may mắn, chứ nếu gặp phải người như Hiên Hồng Vũ, thì cuộc sống chẳng vượt qua được chữ “khổ”, thân là thuộc hạ của Hiên Hồng Vũ, mà Ninh Thư đã cảm thấy khổ cực thế này, không biết trong lòng Thượng Quan Tình Nhu sẽ cảm thấy như thế nào nữa.
“Thuộc hạ cũng không biết hiện giờ Thượng Quan Tình Nhu ra sao?” Ninh Thư khẽ nói.
Hiên Hồng Vũ ngồi trên xe ngựa, dùng tay xoa xoa cằm của mình, mái tóc đen nhánh xòa xuống, cơn gió khẽ thổi mái tóc bay bay, bóng lung sát thủ, gương mặt thanh tú: “Ta hy vọng Thượng Quan Tình Nhu có thể được làm Hoàng hậu cả đời này.”
Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ một cái, lương tâm ngươi đang lên tiếng đó ư?
“Phải như vậy thì hai người họ mới có thể hành hạ nhau cả một đời.” Hiên Hồng Vũ nói thêm.
Ninh Thư: …
Thật là thiếu đạo đức!
“Chủ tử có thể nhẫn nhịn để Thượng Quan Tình Nhu ở bên cạnh nam nhân khác ư?” Ninh Thư hỏi, đây không giống với tính cách của Hiên Hồng Vũ.
Hiên Hồng Vũ liếc sang Ninh Thư, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là không thể, cho dù là hành hạ nhau, cũng phải ở bên ta.”
Chẳng khác gì đang nói chuyện với một tên tâm thần.
Ninh Thư cuối cùng đã tìm thấy tung tích của thần y, thần y là một ông lão râu tóc bạc phơ, lúc bắt mạch cho Hiên Hồng Vũ, bàn tay ông khẽ run lên.
Sau khi bắt mạch, không nói lời nào, lặng lẽ kê đơn cho Hiên Hồng Vũ, dặn dò Hiên Hồng Vũ một ngày sắc thuốc ba lần để uống.
Hiên Hồng Vũ không tin tưởng vị thần y này lắm, nghìn dặm xa xôi chạy tới nơi đây chỉ để gặp một ông lão tự xưng là thần y.
Ninh Thư nhận lấy đơn thuốc, ngày ngày sắc thuốc cho Hiên Hồng Vũ, một ngày ba lần đều phải uống một bát thuốc đầy, uống nhiều đến nỗi gương mặt của Hiên Hồng Vũ tối sầm cả lại.
Có vẻ không có tác dụng gì cả.
“Đi Giáng Châu.” Hiên Hồng Vũ nói với Ninh Thư.
Ninh Thư có chút hoài nghi nói: “Đi Giáng Châu làm gì?”
Hiên Hồng Vũ nhẹ chớp mắt, tay đưa ra một vật hình con hổ màu xanh cũ kỹ.
Ninh Thư nhìn thấy vật mà Hiên Hồng Vũ cầm trong tay, nếu như Ninh Thư không nhầm, thì đó chính là binh phù.
Tại sao chủ tử lại có thứ này?
Lẽ nào Hiên Tiêu Thiên ráo riết tìm chủ tử, không phải vì chuyện của Thượng Quan Tình Nhu, mà là vì việc của binh phù.
Ninh Thư lại đổi hướng địa điểm. Giáng Châu.
Ngày ngày bôn ba khắp chốn, Ninh Thư cảm thấy bản thân cũng già đi ít nhiều, đôi tay vốn thô ráp giờ đây càng thô ráp hơn, lúc rửa mặt cảm thấy khuôn mặt đau rát.
Trong lòng Ninh Thư có chút nghi hoặc, Hiên Hồng Vũ đã bị dồn vào bước đường chết, cho dù có binh phù trong tay thì cũng có tác dụng gì.
Ninh Thư rất muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng đây là chuyện cơ mật, bản thân tốt nhất không nên tò mò thì hơn.
Hiên Hồng Vũ giờ đây cũng từ bỏ ý định quay về kinh thành, mỗi lần Ninh Thư sắc thuốc cho Hiên Hồng Vũ, đều cho thêm một ít thuốc giải, tình trạng bệnh của Hiên Hồng Vũ cũng được cải thiện ít nhiều.
Hiên Hồng Vũ nhìn thấy những vết lở loét trên người mình cũng đang dần biến mất, trong lòng có phần kinh ngạc, cái lão thần y già yếu đó cũng có bản lĩnh thật sự ư?
Trên đường gấp rút tới Giáng Châu, Hiên Hồng Vũ vẫn băn khoăn không biết nên dùng cách nào để tiếp quản quân lính ở Giáng Châu, hắn định lấy thân phận là Định vương, hướng mục tiêu về phía Hiên Tiêu Thiên, nói rằng Thượng Quan Tình Nhu là một người hoang dâm vô độ, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ, buộc phải phế hậu, rồi hắn sẽ dẫn quân tiến về phía kinh thành công kích.
Ninh Thư: …
Nghe thấy Hiên Hồng Vũ công bố hịch văn như vậy, Ninh Thư không biết da mặt của Hiên Hồng Vũ dày đến mức độ nào nữa, Hoàng hậu hoang dâm vô độ, vậy bản thân Hiên Hồng Vũ tốt hơn Hoàng hậu ở điểm nào, bản thân cũng gian díu với Hoàng hậu, Hiên Hồng Vũ cũng coi như là người trong cuộc rồi, còn dám dùng lý do vô lý ấy để uy hiếp Hiên Tiêu Thiên.
Còn mặt mũi nào.
Hiên Tiêu Thiên không dùng lý do này để tiêu diệt Hiên Hồng Vũ thì thôi, Hiên Hồng Vũ còn dám lấy Thượng Quan Tình Nhu ra làm bia đỡ đạn.
Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy.
Chắc Hiên Tiêu Thiên giờ này đang tức đến hộc máu.
Tình cảnh của Thượng Quan Tình Nhu vốn đã không được tốt, khó khăn lắm mới có thể ngồi lên được vị trí Hoàng hậu, tất cả cũng đều nhờ vào tình cảm sâu đậm mà Hiên Tiêu Thiên dành cho nàng, nhưng Hiên Hồng Vũ lại là người chẳng tốt đẹp gì, công bố hịch văn như vậy, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lung.
“Keng, nhiệm vụ đã hoàn thành, có nên rời khỏi thế giới nhiệm vụ này không nhỉ?” Âm thanh 2333vang lên.
Ninh Thư nói: “Chờ một chút.”
Ninh Thư bỏ hết gói thuốc giải độc vào trong bát, đưa cho Hiên Hồng Vũ uống, uống xong bát thuốc này thì những vết lở loét trên người Hiên Hồng Vũ sẽ không còn nữa.
Ninh Thư khẽ xoa đầu của Hiên Diệt Tiêu, nếu như để Hiên Diệt Tiêu sống cùng với Thập Nhất, để Thập Nhất cảm nhận cuộc sống của một người bình thường, cũng không tồi chút nào.
“2333, rời khỏi thế giới này thôi.” Ninh Thư tự nói với bản thân.
Nhiệm vụ lần này coi như đã kết thúc, trong tay Hiên Hồng Vũ hiện đã có binh phù của Giáng Châu, có cả lệnh bài trong tay, Hiên Hồng Vũ sẽ không chết một cách dễ dàng đâu.
Nghĩ kĩ thì Hiên Hồng Vũ cũng giữ bí mật rất giỏi, binh phù trong tay hắn từ đâu mà có?
Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên đều là người trong hoàng thất, mỗi hành động đều có mục đích của họ, chỉ cảm thấy thương cho số phận của Thượng Quan Tình Nhu, bản thân cũng không thể quyết định được mạng sống của mình.
Hiên Hồng Vũ muốn làm hoàng đế nhưng tiên đế lại trao vương vị cho Hiên Tiêu Thiên, rồi đuổi Hiên Hồng Vũ ra khỏi kinh thành, không được phép bước chân vào kinh thành nữa.
Hiên Hồng Vũ muốn mượn cớ giải quyết chuyện của Thượng Quan Tình Nhu, dẫn quân xông vào kinh thành.
Trước đây cũng vì tranh giành Thượng Quan Tình Nhu, tranh giành ngôi vị Thái tử, mà Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên tranh đấu không ngừng, bây giờ cũng lại vì Thượng Quan Tình Nhu mà hai người lại hừng hực khí thế muốn giết chết đối phương.
Tham vọng giết chóc, tranh quyền đoạt lợi nhưng lại khoác lên mình mặt nạ vì tình yêu, Thượng Quan Tình Nhu là người vô tội, nhưng cuối cùng lại bị kẹt trong mớ hỗn độn của hai nam nhân, trở thành cái cớ để họ tranh quyền.
Ninh Thư cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Hẹn gặp lại, Hiên Hồng Vũ. Không đúng, hẹn không gặp lại.