Mộc Tình khóc đến mức đau thấu tận xương, hình như muốn đem hết ấm ức của nhiều năm qua khóc ra hết, cô bé hung hăng lau nước mắt, mặt nó đỏ bừng lên vì bị chà xát bởi y phục thô ráp.
"Bệ hạ?" Thu nữ quan nhìn thấy gân xanh trên trán Ninh Thư nổi cộm lên, ngay cả các mạch máu trên mặt cũng hiện lên rõ ràng, nàng không nhịn được nữa vội lên tiếng: "Bệ hạ, người không sao chứ."
Ninh Thư nhắm mắt, kể từ lúc nhìn thấy Mộc Tình, trong lòng Ninh Thư luôn nghĩ, hay là nhường ngai vàng cho nha đầu này, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô thấy suy nghĩ của bản thân quá đơn giản rồi, Mộc Tình lớn lên trong lãnh cung từ nhỏ, có rất nhiều chuyện mà nó không hiểu hết được.
Trên người nó không có bất cứ thứ gì mà vị vua của một nước nên có cả, còn không bằng giao lại ngai vàng cho một người bình thường như Hoàng nhị nữ.
Mộc Tình lau nước mắt, nhìn Ninh Thư nói: "Người tìm ta có việc gì, nếu như không có việc gì thì người sẽ không nhớ đến ta, ai cũng muốn lợi dụng ta cả."
"Ai cũng muốn?" Ninh Thư hỏi Mộc Tình.
Gương mặt Mộc Tình hiện lên vẻ châm biếm theo thói quen, "Phượng hậu muốn ta sống cùng hắn, hắn nói ta là con gái của trời, nên được sống trong vinh hoa phú quý."
Ninh Thư nhíu mày: "Con và Phượng hậu quen nhau ư?"
"Ta làm sao có thể quen biết người cao cao tại thượng như thế được, tự nhiên lại ân cần như thế không phải gian thần thì cũng là kẻ cắp, bỗng nhiên được hai nhân vật lớn trong cung chú ý, rốt cuộc trên người ta có giá trị gì chứ?"
Ninh Thư xoa trán, cơn đau đầu kịch liệt làm cô không thể suy nghĩ được gì, Mộc Tình đúng là một người không hề có giá trị gì cả, sao Liễu Trường Thanh lại chú ý đến cô bé cơ chứ.
Hay là Liễu Trường Thanh và Mộc Tình quen nhau?
Trong kịch bản vốn dĩ không hề xuất hiện Mộc Tình, trong trí nhớ của Mộc Nghê Thường cũng không hề có người này, nhìn bộ dạng lúc sáng của Liễu Trường Thanh, hình như hắn hiểu rất rõ về Mộc Tình.
Liễu Trường Thanh bị Mộc Nghê Thường đẩy vào lãnh cung, cùng sống trong lãnh cung cho nên Liễu Trường Thanh và Mộc Tình hẳn là có quen biết nhau.
Vậy thì... Liễu Trường Thanh có được ký ức từ kiếp trước, có khả năng là hắn sống lại.
Có lẽ là không thể, Liễu Trường Thanh quản lí toàn bộ hậu cung, biết một đứa bé trong hậu cung là điều hết sức bình thường.
Thế nhưng Liễu Trường Thanh chưa bao giờ nhắc đến đứa trẻ này trước mặt Mộc Nghê Thường.
Đầu Ninh Thư đau đến mức muốn nổ tung, trong lòng lờ mờ suy đoán, có thể là Liễu Trường Thanh sống lại.
Thật là hết chỗ nói, sao lại có thể suy nghĩ bậy bạ như vậy được chứ, Mộc Tuyết có thể là nhiệm vụ giả, còn Liễu Trường Thanh có thể đã sống lại, bây giờ có vẻ như họ đều muốn trả thù cô.
Ninh Thư cảm thấy không hiểu nổi vì sao mình lại phải gánh vác thay cho Mộc Nghê Thường, vốn dĩ chỉ là vấn đề người kế vị, cuối cũng lại làm cho nó trở nên phức tạp thế này vẫn không tìm được ai cả.
Nhất là thái độ vừa có tình vừa vô tình của Liễu Trường Thanh, nó làm cho Ninh Thư không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn ta đang nghĩ gì.
Mộc Nghê Thường hại hai cha con họ thảm như vậy, Liễu Trường Thanh trong lòng mang đầy oán hận sống lại cuối cùng sẽ làm gì.
Nhất định phải gia tăng tốc độ thôi, Ninh Thư hỏi Mộc Tình: "Biết chữ không?"
"Một người ngay cả cơm cũng không được ăn no như ta thì làm sao biết chữ cơ chứ." Mộc Tình giễu cợt nói.
Vẻ mặt Ninh Thư lạnh đi: "Nói chuyện cho tử tế, bớt cái tính thất thường đó đi, con có biết chữ hay không?"
Mộc Tình cắn môi, vẻ mặt rất căm hận: "Biết một chút."
"Qua đây đọc tấu chương một chút." Ninh Thư nói.
Vẻ mặt của Mộc Tình hết sức kinh hãi, trên mặt cô bé hiện lên vẻ hoài nghi, cuối cũng vẫn ngoan ngoãn cầm tấu chương đọc lên, đọc lắp ba lắp bắp, cầm tấu chương mà trên trán đầy mồ hôi, vất vả lắm mới đọc xong, cô bé gấp tấu chương lại rồi đặt lên bàn.
Ninh Thư liều mạng xoa trán, cô hỏi: "Bản tấu chương nói gì?"
Mộc Tình bĩu môi nói: "Đây là tấu chương cáo lỗi của một viên quan địa phương vì đã nộp thuế chậm."
Ninh Thư nhìn thoáng qua Mộc Tình, cô hỏi: "Con thấy nên giải quyết thế nào?"
"Ta không biết." Mộc Tình thẳng thắn nói: "Người để ta đọc tấu chương là có ý gì, không phải là đền bù cho ta, muốn giao ngai vàng cho ta đấy chứ."
Ninh Thư cảm thấy Mộc Tình là một người thông minh, nói năng không hề bó buộc, có cái gì cũng nói ra ngoài hết.
"Ngai vàng dễ ngồi lên như vậy ư?" Ninh Thư gọi ám vệ, đưa Mộc Tình về lãnh cung.
Trước khi đi, sắc mặt Mộc Tình tràn đầy sự ngờ vực, cô bé không biết là Ninh Thư có ý gì?
Ninh Thư phái mấy người ám vệ theo dõi nhất cử nhất động của Mộc Tình, xem thử xem sau khi trải qua những chuyện này Mộc Tình sẽ có thái độ gì, phong thái sẽ có sự thay đổi như thế nào.
Sau khi Mộc Tình rời đi, với sự giúp đỡ của Thu nữ quan, Ninh Thư nằm lên giường, trong lòng nghĩ đến nhiều việc, cô nghĩ đến chuyện của Liễu Trường Thanh, Mộc Tuyết và cả Mộc Dao nữa, có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Sự đau đớn trên cơ thể khiến cho Ninh Thư cả đêm không ngủ được, trong đầu như bị kim châm.
Ngày hôm sau, Ninh Thư khó khăn lắm mới từ trên triều quay về thì đã thấy Liễu Trường Thanh đứng chờ trước cửa tẩm cung.
Ninh Thư đau đến nỗi toàn thân không hề có một chút sức lực nào, vỗ dĩ cô đã không muốn chạm mặt Liễu Trường Thanh.
Liễu Trường Thanh mang theo hộp đồ ăn đến trước mặt Ninh Thư, hắn cao hơn Ninh Thư một cái đầu, giọng điệu của Liễu Trường Thanh mang theo ý than thở: "Bệ hạ!"
"Phượng hậu có chuyện gì sao?" Ninh Thư hỏi Liễu Trường Thanh.
Gương mặt Liễu Trường Thanh mang theo nụ cười nhợt nhạt, sự chiếu rọi của nắng sớm và vầng sáng ấm áp được tỏa ra, khiến cho khuôn mặt lành lạnh của hắn có chút độ ấm: "Trường Thanh mang canh tẩm bổ đến cho bệ hạ, cơ thể của bệ hạ cần được an dưỡng."
Sao lại là canh nữa, Ninh Thư đến quỳ luôn mất.
Ninh Thư nhếch khóe miệng, nhìn Liễu Trường Thanh không hề chớp mắt, trong lòng cô hoài nghi, rốt cuộc có phải là Liễu Trường Thanh đã sống lại không.
"Sao bệ hạ lại nhìn Trường Thanh như vậy?" Liễu Trường Thanh thản nhiên hỏi.
Ninh Thư vốn dĩ muốn cười một cái, nhưng da mặt cô lại co quắp đến nỗi cứng đờ ra, chỉ có thể không chút biểu cảm mà nói: "Phượng hậu phong nhã, trong sáng như người trẻ tuổi vậy."
Liễu Trường Thanh không hề phủ nhận, hắn mang canh đến trước mặt Ninh Thư, rồi nói: "Bệ hạ, người uống canh đi, canh nguội thì sẽ ngấy lắm."
Ninh Thư lắc đầu nói: "Phượng hậu, trẫm không muốn uống món canh đầy dầu mỡ vào buổi sáng đâu."
Liễu Trường Thanh nhếch môi, cuối cùng lại lộ ra một nụ cười khổ: "Nếu bệ hạ không uống, vậy thì Trường Thanh sẽ uống vậy."
Liễu Trường Thanh đứng trước mặt Ninh Thư, uống hết nửa bát canh, Ninh Thư nhíu mày, Liễu Trường Thanh làm vậy là có ý gì, hắn muốn nói với cô rằng canh hắn mang đến không hề có độc ư?
Liễu Trường Thanh thở dài một hơi, hắn nói với Ninh Thư: "Bệ hạ, Trường Thanh có thể thấy được tình trạng sức khỏe hiện tại của bệ hạ không được tốt lắm, Trường Thanh chỉ hy vọng bệ hạ có thể bình an khỏe mạnh."
Ninh Thư uống một chén nước, nuốt ngụm máu nơi cổ họng xuống, "Đa tạ Phượng hậu đã quan tâm, trẫm cảm thấy hơi mệt một chút, là bệnh cũ thôi mà."
Liễu Trường Thanh nhếch môi, một lúc sau hắn mới nói: "Bệ hạ có còn ăn đan dược không?"
Ninh Thư không để ý lắm nên gật đầu: "Vẫn ăn, không ăn thì sẽ không có tinh thần, bao nhiêu chuyện chính sự cần phải xử lý, ăn đan dược có thể làm cho tinh thần trẫm trở nên tốt hơn."
Liễu Trường Thanh vươn cánh tay thon dài nắm lấy tay của Ninh Thư, Ninh Thư có thể lờ mờ ngửi được hương vị thanh nhã trên người hắn.
Ninh Thư: Thật là, có thể đừng nắm tay được không, nói chuyện nghiêm túc thì sẽ chết à!
Ninh Thư có thể tự cảm thấy tay mình cứng ngắc, đau đến nỗi làm cho các bắp thịt trên cơ thể cứng nhắc vô cùng, một đôi tay không hề có sự trơn bóng và mềm mại mà một nữ nhân nên có.
Thế nhưng cái tên Liễu Trường Thanh cứ động một tí là nắm tay cô.