Sau khi làm xong mọi việc, vị sĩ quan dẫn Ninh Thư đến nói với cô: “Cô về trước đi, nếu như có chuyện gì thì tôi sẽ gọi cô đến đây sau.”
“Được.” Ninh Thư đeo hòm thuốc lên vai rồi rời khỏi, khom lưng đi dọc chiến hào, trên đường đi nếu gặp người bị thương thì lập tức cứu chữa.
Khi Ninh Thư về đến lều liền thấy Phương Phỉ Phỉ đang vô cùng bận rộn, bởi vì không có kinh nghiệm nên tay chân còn luống cuống, đến lúc cô ta nhìn thấy Ninh Thư thì lập tức thở phào: “Cô đã về rồi.”
Ninh Thư đặt hòm thuốc xuống, vừa đeo găng tay vừa nói với Phương Phỉ Phỉ: “Vết thương của những ai là nghiêm trọng nhất.”
“Là người ở phía bên kia, hắn bị trúng hai phát súng.” Phương Phỉ Phỉ chỉ về phía một người đang nằm trên tấm ván ở phía bên kia, Ninh Thư đi về phía đó, bắt đầu bắt mạch, nhưng mạch tượng của hắn rất yếu, trên miệng vết thương còn dính một chút bột thuốc mà Phương Phỉ Phỉ bôi lên.
Ninh Thư lấy kim bạc ra để châm cứu cho người này, sau đó mới bắt đầu xử lý vết thương.
Phương Phỉ Phỉ đứng yên một chỗ nhìn Ninh Thư, cảm thấy người này không phải là Chúc Tố Nương, một người ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết như lời Nghiễn Thu kể. Một người có thể xử lý vết thương một cách thuần thục như thế thì sao là một người con dâu nuôi từ bé, cái gì cũng không biết được.
Trời càng lúc càng tối, việc xử lý vết thương càng thêm khó khăn, hơn nữa bận rộn cả một ngày nên con mắt cũng trở nên nhức mỏi, lại thêm phải cúi lưng để phẫu thuật nên cũng rất tốn sức.
“Mang cái đèn bên kia qua đây hộ tôi, tôi không thấy gì cả.” Ninh Thư nói với Phương Phỉ Phỉ.
“À, được.” Phương Phỉ Phỉ xách đèn lại gần, đợi đến khi ngọn đèn đặt ở trước mặt thì Ninh Thư mới miễn cưỡng có thể nhìn rõ.
Tiếng bom đạn cũng dần nhỏ lại, cũng không dồn dập như trước nữa, Ninh Thư biết là trận chiến này đã kết thúc.
Vết thương đã được khâu lại, Ninh Thư đứng dậy vươn người rồi thở dài một hơi, hôm nay mệt quá đi mất.
Trận chiến đã kết thúc nhưng mà vẫn không ngừng có thương binh được đưa đến, Ninh Thư làm việc không ngừng tay, bởi vì trời đã tối nên Phương Phỉ Phỉ vẫn luôn cầm đèn đứng bên cạnh, đến lúc mỏi tay thì lại đổi sang tay khác.
Bận một lúc lâu thì cuối cùng cũng xử lý xong vết thương của nhưng binh lính ở đây, bầu trời bên ngoài đã đen thui, đoán chừng là đã mười giờ tối rồi.
Công việc hoàn thành, Ninh Thư lên tiếng cảm ơn Phương Phỉ Phỉ, nhưng cô ta cũng không nói gì mà chỉ đặt ngọn đèn xuống rồi lại về ngồi bên cạnh Chúc Nghiễn Thu.
Ninh Thư khẽ cử động cái cổ đã cứng ngắc của mình, cuối cùng cô cũng có thể nghỉ ngơi rồi, Ninh Thư bắt đầu vệ sinh dụng cụ phẫu thuật rồi xếp gọn vào trong hòm, lượng thuột bột mà cô chuẩn bị cũng đã ít đi nhiều, đây mới là ngày đầu tiên mà thôi, xem ra sao này cô phải tiết kiệm một chút, Ninh Thư cũng cảm thấy cô nên yêu cầu cấp trên cung cấp thêm dược liệu, tuy cô là quân y nhưng không có thuốc hạ sốt của phương tây thì cho dù bản lĩnh của cô có lớn đến đâu thì cũng không thể cứu người.
Đến giờ ăn, nhân viên nấu bếp mang thức ăn đến, đồ ăn cũng vô cùng đơn giản, chỉ có nước cơm, dưa muối và bánh cao lương, Ninh Thư cắn một miếng bánh nhưng mà lại không thể nào nuốt nổi nên chỉ đành uống thêm nước cơm, mặc dù nó cũng không khác nước lọc là mấy.
Phương Phỉ Phỉ không thể nào nuốt được những thứ này, chỉ mới cắn một miếng đã bỏ xuống rồi lấy gói socola trong túi ra, Ninh Thư thấy cô ta ăn socola thì không biết phải nói gì, dù sao lúc này socola vẫn là một loại kẹo nước ngoài đắt tiền.
Đúng là tiêu tiền như nước mà.
Chúc Nghiễn Thu hôn mê tầm nửa ngày thì cũng tỉnh lại, lúc hắn tỉnh lại thì cảm thấy có chút mờ mịt, khẽ cử động thân thể, nhưng vì động đến vết thương mà đau đến hít vào một hơi.
“Nghiễn Thu, anh mau nằm xuống đi, đừng cử động mạnh.” Phương Phỉ Phỉ vội vàng giữ chặt Chúc Nghiễn Thu, không cho hắn ngồi dậy.
“Phỉ Phỉ.” Khi Chúc Nghiễn Thu nhìn thấy Phương Phỉ Phỉ thì lập tức nở nụ cười, còn Phương Phỉ Phỉ thì không ngừng rơi nước mắt, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh sẽ không tỉnh lại nữa chứ.”
“Sẽ không.” Thấy Chúc Nghiễn Thu đau đến nhe răng, Phương Phỉ Phỉ vội vàng đưa bát nước cơm cho hắn uống: “Anh uống một chút nước đi.”
Chúc Nghiễn Thu hưởng thụ sự chăm sóc của Phương Phỉ Phỉ, xem ra cho dù có bị thương thì cũng thấy rất hạnh phúc.
Ninh Thư ngồi ở một góc, vừa ăn bánh cao lương vừa nhìn hai người này, sau khi ăn xong thì Ninh Thư lại bắt đầu kiểm tra xem những người lính bị thương kia có ai lên cơn sốt không, dù sao trong hoàn cảnh này thì một cơn sốt cũng đủ để lấy mạng người.
Ninh Thư nhìn những người lính ở đây, có rất nhiều người đã tàn phế, không còn sức chiến đấu, đoán chừng sau khi vết thương lành lại thì bọn họ sẽ được đưa về quê và có thêm một khoản bồi thường.
Mạng người trong thời chiến không đáng giá tiền, tuy những người này bị thương rất nặng nhưng mà ít nhất là bọn họ còn sống, tốt hơn nhiều so với những người chết trên chiến trường.
“Quân y, cô cùng tôi đi một chuyến, lãnh đạo lên cơn sốt rồi.” Vị sĩ quan lần trước lại đến gọi Ninh Thư.
Ninh Thư vừa nghe lập tức đeo hòm thuốc lên vai, không nói một lời liền đi theo người kia.
Chúc Nghiễn Thu chỉ thấy được bóng lưng của Ninh Thư, dưới ánh đèn yếu ớt hắn cũng không nhìn rõ mặt của đối phương nên quay sang hỏi Phương Phỉ Phỉ: “Quân y ở chỗ chúng ta là nữ sao?”
Phương Phỉ Phỉ cầm cái chén, cũng chỉ ừ một tiếng chứ không nói gì.
Ninh Thư đi đến căn lều của lãnh đạo, ông ta đang nằm trên một tấm ván gỗ đơn sơ, dáng người cao gầy, người của ông ta còn dài hơn vả tấm ván kia nữa.
Ninh Thư sờ trán, rồi lại kiểm tra miệng vết thương, thấy miệng vết thương lại đang không ngừng chảy máu, mồ hôi đầm đìa, Ninh Thư vội vàng nói: “Lấy một ít nước để lau người cho ông ấy.”
Ninh Thư mở hòm thuốc, hòa thuốc tây vào trong cốc nước rồi cho vị lãnh đạo kia uống.
Có cảnh vệ đi lấy nước để lau người cho ông ta.
Ninh Thư thì bắt đầu băng bó lại vết thương.
Những gì mà cô có thể làm được cô đều đã làm, nếu như người này vẫn không qua khỏi được thì cô cũng bất lực.
“Những thứ trong túi của cô là từ đâu đến?” Vị sĩ quan kia hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Đều là mấy thứ tôi tự chuẩn bị.”
“Cô về trước đi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gọi cô sau.” Người đàn ông kia nói với Ninh Thư: “À mà cô tên gì?”
“Chúc Tố Nương.” Ninh Thư đeo hòm thuốc lên vai.
“Vậy thì tôi sẽ gọi cô là Chúc quân y, tôi là Đường Chính.” Đường Chính nói với Ninh Thư.
“Đường sĩ quan.” Ninh Thư cũng khách khí chào một câu, rồi nói tiếp: “Chúng ta đang thiếu rất nhiều thuốc, chỉ dùng những phương pháp vật lý trị liệu đơn giản là không đủ, các anh có thể xin thêm một ít dược phẩm được không?”
Đường Chính nhún vai: “Tôi cũng không thể cho cô một câu trả lời chắc chắn được, đợi đến khi lãnh đạo tỉnh lại rồi bàn tiếp vậy, bởi vì không chỉ có quân ta thiếu thốn dược phẩm mà những nơi khác cũng thế.”
Ninh Thư cũng chỉ có thể gật đầu, trong thời kỳ chiến tranh, không chỉ thiếu thốn dược phẩm mà cả lương thực cũng rất khan hiếm, Ninh Thư cũng bắt đầu hối hận tại sao lúc trước cô không mua thêm một chút thuốc nữa.
Cô cũng biết là dược phẩm sẽ trở nên khan hiếm nhưng lại không ngờ được là nó sẽ khan hiếm đến mức này, nếu như trước đó cô không chuẩn bị thì sợ là bây giờ cũng chỉ có thể bó tay bó chân, không làm được gì.
Có bột mới gột nên hồ!
Đeo hòm thuốc trở về lều, Ninh Thư cảm giác đầu óc của mình trở nên quay cuồng, bận rộn cả ngày, não của cô cũng chưa được nghỉ ngơi, vừa vào đến trong lều là Ninh Thư lập tức nằm xuống, tính toán sẽ ngủ một chút.
Không biết ngày mai sẽ như thế nào, những trận chiến thảm khốc kéo dài từ ngày này qua ngày khác, không ai biết được bản thân mình có sống qua ngày mai hay không, rất nhiều đồng chí của mình đã ngã xuống, không biết một giây sau bản thân có ngã xuống như những người đồng chí kia không.
Lòng người tham lam mà độc ác, cướp đoạt và bạo ngược.
Vì có thể sống sót nên chúng ta bắt buộc phải cầm vũ khí lên để chống lại.