Chúc Nghiễn Thu nhìn thấy Ninh Thư trở về lại không để ý đến hắn mà lập tức nằm xuống ngủ thì cả người đều dại ra, hắn vừa nhìn thấy ai vậy?
Chúc Tố Nương?
Tại sao Chúc Tố Nương lại ở nơi này, hơn nữa còn là quân y, từ khi nào mà cô lại trở thành quân y vậy, Chúc Nghiễn Thu cảm thấy người phụ nữ này thay đổi còn nhanh hơn chong chóng nữa.
Trước kia là y tá, bây giờ lại là quân y ở trên chiến trường, quan trọng là kẻ làm chồng như hắn lại không hề biết chút gì cả.
“Người kia, người kia là Chúc Tố Nương sao?” Chúc Nghiễn Thu có phần không chắc chắn mà hỏi lại Phương Phỉ Phỉ.
Sắc mặt của Phương Phỉ Phỉ cũng không tốt cho lắm, cô ta vừa kiểm tra máy ảnh trong tay mình vừa nói: “Đó chính là Chúc Tố Nương, vợ của anh.”
Chúc Nghiễn Thu vội vàng nói: “Anh chưa từng thừa nhận Chúc Tố Nương là vợ của mình, em đừng tức giận.”
Phương Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn Chúc Nghiễn Thu rồi nói: “Chúc Tố Nương giờ đã trở thành quân y, còn có thể là vì anh mới đến nơi này, chẳng lẽ anh không có chút cảm động nào sao.”
Chúc Nghiễn Thu lắc đầu: “Không hề cảm động, anh chỉ cảm động lúc em biết tin anh muốn ra chiến trường liền đi theo mà không chút do dự nào thôi.”
“Chúc Tố Nương không có bất kỳ quan hệ nào với anh cả.” Chúc Nghiễn Thu không có tý biểu cảm nào khi nói ra những lời này, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ kỹ những việc mà trước đây Chúc Tố Nương đã làm với hắn, nên hắn không muốn nửa đời sau của mình phải sống với một người như thế.
Phương Phỉ Phỉ cũng không quá tin tưởng: “Anh thật sự nghĩ như vậy sao, giữa hai người không phải còn có một đứa bé sao?”
Nói đến con trai, Chúc Nghiễn Thu liền thở dài một hơi: “Đứa bé kia từ nhỏ đã sống với mẹ của nó, trong lòng không có anh, hơn nữa thời gian dài mưa dầm thấm đất, cũng bắt đầu oán hận người cha là anh.”
Phương Phỉ Phỉ khẽ nhíu mày, sau đó lại thở dài một hơi rồi nói: “Em cảm thấy Chúc Tố Nương đến nơi này làm quân y là vì anh, đoán chừng là muốn anh quay về với mẹ con cô ta.”
“Điều đó tuyệt đối là không có khả năng, căn bản là không thể, anh không thích Chúc Tố Nương.” Chúc Nghiễn Thu vô cùng kiên định khi nói ra những lời này.
Ngày thứ hai, Ninh Thư bị những tiếng ồn xung quanh đánh thức, sau đó là tiếng bom đạn liên tục vang lên.
Trận chiến lại bắt đầu, Ninh Thư uống một ngụm nước, cho một viên Tích Cốc đan vào trong miệng rồi đeo găng tay, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Ninh Thư kiểm tra tình hình của những thương binh cũ nhân lúc chưa có người mới được đưa đến, nếu như có ai lên sơn sốt thì cho họ uống thuốc, hoặc là băng bó lại vết thương cho họ.
“Chúc Tố Nương, cho dù cô có vì tôi mà đến nơi này thì tôi cũng sẽ không bao giờ về bên cô cả.” Chúc Nghiễn Thu nói với Ninh Thư, còn Ninh Thư thì đang thay thuốc cho người nằm bên cạnh hắn, khi nghe thấy những lời này của hắn thì có chút sửng sốt, vẻ mặt hoang mang không hiểu gì, não của thằng cha mày bị úng nước rồi sao?
Cũng tưởng mình hay hớm lắm cơ.
Lúc này lại có một người lính khác được đưa vào, Ninh Thư lập tức đến để chữa trị cho người đó, cũng không có thời gian mà để ý đến Chúc Nghiễn Thu.
Thái độ không thèm quan tâm này của Ninh Thư khiến cho Chúc Nghiễn Thu tức đến mức vết thương lại bắt đầu đau, hắn che miệng vết thương của mình, khi nhìn Ninh Thư thuần thục xử lý vết thương thì có chút mờ mịt, đây chính là Chúc Tố Nương trong trí nhớ của hắn sao?
Chúc Tố Nương là một người nhát gan, lầm lũi, chỉ biết nghe lời của người khác như một con rối, vừa nhìn là biết không có chút kiến thức nào cả, cũng vì thế mà Chúc Nghiễn Thu không thích Chúc Tố Nương, cho dù hắn động phòng với cô thì cũng là vì thời kỳ trưởng thành, dư thừa hormone, cảm thấy hứng thú đối với khác phái, hơn nữa hắn có thể quang minh chính đại động phòng với Chúc Tố Nương thì dại gì mà không làm chứ?
Chúc Nghiễn Thu không quan tâm đến Chúc Tố Nương, nhưng ngọn cỏ dại mà hắn vứt bỏ kia nay lại nở ra một bông hoa xinh đẹp.
Trong lòng của Chúc Nghiễn Thu có chút không thoải mái, bây giờ hắn đang bị thương, phải nằm một chỗ, còn Chúc Tố Nương lại đang cầm con dao phẫn thuật, thuần thục chữa trị cho những người khác, thân phận thay đổi làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa Chúc Tố Nương còn là người đã cứu mạng hắn, khiến sự khó chịu đó còn có thêm một tia sỉ nhục.
Việc hắn chọn tòng quân cũng có một phần là vì Chúc Tố Nương, một mặt là vì hắn muốn kiến công lập nghiệp trên chiến trường, còn một mặt là vì muốn thoát khỏi cuộc sống khó khăn lúc này, vì Chúc Tố Nương mà hắn bị mọi người trong trường học nói xấu, mọi người đều nói hắn đã có gia đình, hơn nữa còn có cả con rồi.
Rõ ràng là hắn đang ở độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời của một người đàn ông, vậy mà đã trở thành chồng và thành cha của người khác, cũng vì lý do đó mà Phương Phỉ Phỉ không quan tâm đến hắn, lại thêm trên người hắn cũng không có tiền, ngay cả tiền phòng và tiền ăn cũng không có, đúng lúc đó chiến tranh lại nổ ra, nên Chúc Nghiễn Thu quyết định đi tòng quân.
Chúc Nghiễn Thu đến gặp Phương Phỉ Phỉ để nói việc hắn muốn lên chiến trường, e rằng sau này bọn họ không còn cơ hội gặp mặt nữa rồi, sau đó ôm lấy Phương Phỉ Phỉ rồi nói đời này hắn chỉ yêu một mình cô ta, nói cô ta sẽ vẫn mãi ở trong trái tim của hắn.
Phương Phỉ Phỉ bị Chúc Nghiễn Thu ôm vào trong ngực, nên có thể cảm nhận được thân thể của hắn đang run rẩy, tựa như muốn kìm nén toàn bộ tình cảm của bản thân, cũng vào lúc đó Phương Phỉ Phỉ cảm nhận được tình cảm chân thành của Chúc Nghiễn Thu.
Phương Phỉ Phỉ cũng rất thích Chúc Nghiễn Thu, nhưng trong lòng lại tức giận việc đối phương lừa dối mình, hơn nữa có chút khó chịu vì cảm giác mình chính là con giáp thứ mười ba chen chân vào gia đình của người khác, nhưng nay Phương Phỉ Phỉ lại bị tình cảm sâu đậm của Chúc Nghiễn Thu làm cho cảm động.
Nghĩ đến việc Chúc Nghiễn Thu muốn ra chiến trường, nhưng nơi đấy lại vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ một lúc nào đó hai người sẽ âm dương xa cách, nghĩ đến việc sau này không còn có thể gặp được Chúc Nghiễn Thu nữa thì cô ta vội vã đưa ra quyết định, nếu như phải chia lìa thì không bằng cùng nhau ra chiến trường, ít nhất thì hai người còn có thể gặp mặt.
Chúc Nghiễn Thu trờ trành một người lính, còn Phương Phỉ Phỉ trở thành một phóng viên tác nghiệp nơi chiến trường, cả hai cùng nhau đi đến tiền tuyến.
Nếu như không có gì thay đổi thì hai người sẽ cùng nhau soạn ra một bản tình ca nơi chiến trường, có vui cũng có buồn, nhưng lúc ra trận thì Chúc Nghiễn Thu lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Chính là ngón trỏ của hắn có vấn đề, không thể nào bóp cò được, bình thường thì không có chuyện gì cả, nhưng khi cầm súng để bắn kẻ thù thì nó lại run rẩy, miễn cường có thể bóp cò nhưng mà tỷ lệ bắn trúng mục tiêu lại rất thấp.
Hắn cũng không biết rõ bản thân bị làm sao, nhưng có một vị chiến sĩ lớn tuổi nói hắn mắc chứng sợ súng, cũng không thích hợp để cầm súng, những lời này làm cho Chúc Nghiên Thu vô cùng khó chịu, hắn lựa chọn ra chiến trường là vì muốn làm rạng rỡ tổ tông, nay lại không thể cầm súng giết địch thì còn tính làm gì, hắn có thể gây dựng lại Chúc gia, lại còn phải cho Phương Phỉ Phỉ một tương lai tốt đẹp, để cho cô ta trở thành một người phụ nữ khiến những người khác phải ngưỡng mộ.
Ra chiến trường chính là cơ hội của Chúc Nghiễn Thu, có lẽ có tâm lý muốn đền ơn Tổ quốc, nhưng càng nhiều là muốn mượn cơ hội lần này để thành công.
Quan trọng hơn là Chúc Nghiễn Thu chưa nói cho Phương Phỉ Phỉ biết hắn không phải là công tử con nhà giàu, khiến cô ta vẫn luôn nghĩ hắn là thiếu gia của danh gia vọng tộc.
Một vị đại thiếu gia lại lựa chọn lao ra chiến trường để cứu quốc, hơn nữa còn là vì mình, những điều đó đủ để hình tượng của người đàn ông trong lòng cô gái đó trở nên cao lớn hơn.
Từ một góc độ nào đó thì Chúc Nghiễn Thu là một kẻ nói dối thành tính, hắn tìm đủ mọi lý do để moi tiền từ trong tay của Chúc Tố Nương, hắn giấu Phương Phỉ Phỉ việc bản thân đã có gia đình, có vợ và có con, hơn nữa còn yêu đương với cô ta, từ đầu đến cuối đều không lộ ra chút manh mối nào.
Cho dù là đến lúc này thì hắn vẫn luôn nói dối Phương Phỉ Phỉ.