Ninh Thư nắn hai chân đã mềm nhũn của mình, hỏi 2333: "Chuyện này là thế nào vậy?"
"Chính là như cô nhìn thấy đó, ba người kia cũng là nhiệm vụ giả, chỉ có điều bây giờ bị người ta xóa sổ rồi."
Một căn phòng có bốn nhiệm vụ giả, xác suất này lớn quá ha?
Hơn nữa Ninh Thư không hề phát giác ra ba người kia cũng là nhiệm vụ giả, có lẽ là ít tiếp xúc nên cô mới không phát hiện được.
"Tại sao họ lại bị xóa sổ? Đại thúc sao lại muốn xóa sổ họ?" Ninh Thư hết sức nghi hoặc.
"Sao cô gọi hắn là đại thúc?" 2333 hỏi.
"Cái này không quan trọng, quan trọng là tình cảnh bây giờ là thế nào, có phải ta sắp bị xóa sổ rồi không?" Ninh Thư quẹt mồ hôi lạnh trên trán.
"Những người đó đều là nhiệm vụ giả cao cấp, đây là nhiệm vụ thực tập của nhiệm vụ giả trung cấp, họ không nên tới đây làm loạn." 2333 nói: "Không phải vậy thì ta cũng không nghĩ ra còn lý do nào khác."
Ninh Thư chép miệng một cái: "Nhiệm vụ giả cao cấp nói giết liền giết được." Trở thành một nhiệm vụ giả cao cấp nào có dễ dàng, cô tới bây giờ mới chỉ là một nhiệm vụ giả trung cấp đã thấy gian nan lắm rồi.
Miệng thì nói thiếu hụt nhiệm vụ giả nhưng lúc ra tay xóa sổ người ta lại không chút nương tay.
"Nhiệm vụ giả cao cấp thế thôi chứ, một khi đã vi phạm quy định bên trên đặt ra sẽ không có khả năng chạy thoát, làm càn như vậy sẽ bị chết, nhiệm vụ giả cao cấp cũng chẳng khác gì một con kiến hôi, chỉ là con kiến hôi này có to hơn một xíu, mạnh hơn một xíu mà thôi." 2333 lạnh lùng nói.
Trong lòng Ninh Thư lạnh ngắt: "Nhiệm vụ giả cao cấp tại sao lại muốn tới nhiệm vụ thực tập?"
"Nhất định là có lợi ích gì đó, còn là lợi ích gì thì sau này cô sẽ rõ, hơn nữa lợi ích này có thể khiến nhiệm vụ giả cao cấp bất chấp nguy cơ có thể bị xóa sổ, mạo hiểm xông vào nhiệm vụ thực tập."
"Không xóa sổ bọn họ thì xóa sổ ai." 2333 không mấy bận tâm nói.
Ninh Thư càng không biết nói gì nữa, cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn mà.
Nhưng nhìn thấy ba nhiệm vụ giả cao cấp chết ngay trước mặt mình, trong lòng Ninh Thư liền phát run, trái tim như bị ngâm vào trong nước đá.
Thế giới này sao có thể nguy hiểm như vậy, làm nhiệm vụ cũng rất nguy hiểm, còn có những người mạnh tới nỗi nói không chừng chỉ ra một chiêu thôi cũng có thể lấy mạng cuả cô.
Tình người bạc bẽo, thói đời truân chuyên.
Ninh Thư một mực ở trong nhà bếp, không dám quay về phòng, biết đâu chứng rối loạn cưỡng chế của Giáo Y đại thúc lại tái phát, lại muốn giết sạch thì sao, không nên mạo hiểm nha.
Cô là nhiệm vụ giả trung cấp một trăm phần trăm, không thể bị đại thúc giết nhầm được.
Mỗi khi Ninh Thư tiến thêm một bước lại nhận ra bên trên còn rất nhiều kẻ giỏi hơn cô, thật mệt mỏi quá mà.
Giáo Y đại thúc có thể xoá sổ nhiệm vụ giả chứng tỏ thân phận của hắn rất cao, sao trước kia có thể gặp được hắn ở thế giới cấp thấp chứ?
Ninh Thư: Tôi không dám về phòng đâu.
Ninh Thư cảm thấy hơi đói bụng, tìm quanh nhà bếp được mấy mẩu bánh điểm tâm lạnh ngắt, cắn được hai miếng liền nghẹn nấc nên không thèm ăn nữa.
Cũng không biết đã ở trong nhà bếp bao lâu, Ninh Thư định đi đường vòng trở về phòng xem hắn đã đi chưa, không thể chơi đùa với kiểu người này được.
Ninh Thư rón rén mở cửa sổ nhòm vào bên trong, Giáo Y đại thúc đáng ra phải ngồi ở trên giường bây giờ không thấy đâu nữa, mấy người bị xóa sổ lúc này đã tỉnh lại, đang đi lại trong phòng.
"Linh hồn của những nguyên chủ này đã trở về rồi có phải không?" Ninh Thư hỏi 2333.
2333 ừ một tiếng.
Ninh Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào trong phòng. Ba người này nhìn thấy Ninh Thư liền hỏi: "Nửa đêm nửa hôm ngươi chạy đi đâu?"
"Không phải là đi hẹn hò với tên nào chứ?" Một a hoàn khác khinh bỉ ra mặt nói.
Ninh Thư chẳng buồn hé môi, nằm vật xuống giường, cảm thấy chiếc giường khi nãy bị Giáo Y đại thúc ngồi lên vẫn còn vương hơi lạnh, nằm lên đó tóc gáy cô liền dựng thẳng đứng.
Quanh quẩn trong đầu cô là cái áo khoác ngoài màu đen, tia sáng lạnh lẽo lóe sáng như tuyết trắng phản xạ qua tròng kính, sự lạnh lùng hành xác và quỷ quái tới mức độ max của người kia.
Bé cưng sợ quá đi~
Cả đêm Ninh Thư ngủ không được ngon, sáng hôm sau tỉnh lại có hơi váng đầu, nhất là khi nhìn thấy ba a hoàn kia đi đi lại lại trước mặt mình, Ninh Thư lại nghĩ tới những nhiệm vụ giả từng ở trong thân xác của họ, từ nay đã biến mất.
Ninh Thư cảm thấy cả người ớn lạnh.
Cảm giác trong thế giới này nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Ninh Thư có chút chán chường, quả thực là sự việc xảy ra đêm qua đã dọa cô sợ rồi, cô lên tiếng nói với 2333: "Bỗng nhiên cảm thấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
"Cô cần ý nghĩa gì chứ?" 2333 hỏi vặn lại.
"Tất cả mọi việc đều phải bỏ công sức mới có thu hoạch, người phàm như cô muốn trường sinh bất lão nhưng không làm được, có những người để trường sinh bất lão, để lớn mạnh tới mức có thể nắm giữ vận mệnh của mình mà ra sức tu luyện. Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, cô sợ hãi, cô hoảng hốt là vì cô chưa đủ lớn mạnh."
2333 nói tiếp: "Nếu cô muốn bỏ cuộc, tôi có thể xóa bỏ ràng buộc giữa chúng ta."
"Sau khi xóa bỏ ràng buộc ta sẽ ra sao?" Ninh Thư hỏi.
2333 nhả ra từng chữ: "Sẽ bị xóa sổ, ngay cả căn nguyên linh hồn cũng không còn tồn tại, kể từ nay, người tên Ninh Thư sẽ hoàn toàn biến mất, không còn tồn tại trên bất kì thế giới nào, trong trời đất sẽ không còn bất cứ thông tin nào liên quan tới cô."
Ninh Thư cười khan hai tiếng: "Vừa nãy ta chỉ nói đùa khuấy động không khí một chút thôi mà."
"Nhiệm vụ giả là con đường không có lối về, bỏ dở giữa chừng lập tức sẽ bị xóa sổ, cho nên chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, chỉ cần không bị xóa bỏ hoặc không bị chết khi làm nhiệm vụ thì sẽ bất tử." 2333 hỏi lại Ninh Thư: "Cô có muốn bỏ cuộc không?"
Giọng nói của 2333 cực kỳ lạnh lùng.
Ninh Thư thầm cảm tạ trong lòng, nói: "Ta nói ta muốn bỏ cuộc khi nào, ta chỉ là than thở một tiếng thôi mà, thế mà ngươi lại không ngừng tuôn ra một tràng bla bla."
2333 còn cố tình hăm doạ cô.
Ninh Thư rửa mặt xong phải đi hầu hạ Tống cách cách luôn, tới tiểu viện của Tống cách cách thấy nàng ta vẫn chưa rời giường, nhưng đợi thêm một lúc nữa, đáng ra phải tới lúc các Cách cách trong hậu viện tới vấn an Đích phúc tấn rồi chứ.
Lẽ nào Tống cách cách không định tới vấn an Đích phúc tấn? Chẳng lẽ muốn ỷ thế mình mang thai, không tới vấn an Đích phúc tấn?
Ninh Thư bưng chậu nước đứng chờ ở cửa, đợi một hồi lâu. Bây giờ đã không còn sớm rồi, khẳng định là Tống cách cách không có ý định đi vấn an Đích phúc tấn.
Mới mang thai được một tháng thì có gì mà không tiện chứ, Tống cách cách chỉ là một tỳ thiếp, ỷ vào mang bầu được cưng chiều mà sinh ra ngạo mạn thế này rất dễ gặp chuyện chẳng lành.
Gặp phải chủ tử không biết chừng mực như này thật chắc khác nào đày đọa người ta mà.
"Cót két" một tiếng cửa liền mở ra, Hồng Mai - tỳ nữ thân cận của Tống cách cách đi ra, nhìn Ninh Thư một cái, nhận lấy chậu nước rửa mặt trong tay cô, lại liếc Ninh Thư, hếch cằm nói: "Ngươi tới tiểu viện của Đích phúc tấn báo Tống cách cách hôm nay khó chịu trong người, sáng sớm vừa tỉnh dậy liền thấy hoa mắt chóng mặt. Ngươi tới cáo lỗi với Đích phúc tấn một tiếng, bảo hôm nay cách Cách không thể tới vấn an người."
Ninh Thư: ノ ┴-┴
Loại chuyện đi làm bia đỡ đạn này dứt khoát không được đi.
"Hồng Mai tỷ tỷ, nô tỳ còn phải rửa mặt cho Cách cách nữa, những việc cần lộ diện trước mặt Quý nhân thế này đâu tới lượt nô tỳ đi làm." Ninh Thư dè dặt nói.
Hồng Mai hất cằm: "Coi như ngươi thức thời, ngươi đi đi, tới tiểu viện Đích phúc tấn bẩm báo một tiếng."
"Còn không đi mau, bằng không Đích phúc tấn sẽ trách tội Cách cách đấy." Hồng Mai bưng chậu nước đi vào trong phòng.