“Haha, tôi cũng sẽ mở to mắt xem các người làm thế nào mà tìm được một cô con dâu biết nhịn nhục chịu đựng, không oán không trách gia đình các người đấy.” Ninh Thư cười híp mắt nói: “Đừng có tưởng phụ nữ toàn là kẻ ngu muội.”
“Miễn không phải một đứa con dâu như cô là được.” Mẹ An Kim Vĩ quẳng cái vali xuống bên cạnh Ninh Thư: “Cầm lấy rồi cút đi.”
Ninh Thư đứng lên, xách vali đi ra cửa, mẹ An Kim Vĩ đi sau Ninh Thư. Khi cô vừa bước ra ngoài, bà ta liền quát “Cút đi”, sau đó đóng cửa lại.
Ninh Thư mỉm cười, đặt vali xuống đất, sau đó đấm cửa rầm rầm, bù lu bù loa khóc nói: “Mẹ, đừng đuổi con đi, con xin mẹ. Sau này con nhất định sẽ cố kiềm chế. Bệnh trầm cảm của con sẽ dần khỏi thôi.”
“Mẹ, mẹ đừng đuổi hai mẹ con con đi như thế. Chúng con biết phải đi đâu đây.”
Ninh Thư đấm thật mạnh vào cửa, gân cổ lên: “Bệnh của con nhất định sẽ khỏi, không cần uống thuốc, không cần tốn nhiều tiền, chỉ cần mọi người cho con thời gian thôi mà.”
“Mẹ ơi, Kim Vĩ ơi, hai người không thể bỏ rơi mẹ con con được.”
Tiếng khóc của cô làm đứa trẻ sau lưng tỉnh giấc, nó cũng bắt đầu nức nở khóc theo.
Hàng xóm xung quanh đều mở cửa xem, thấy Ninh Thư nằm trước cửa, nước mắt giàn giụa mới hỏi: “Con dâu An gia, cô làm sao thế?”
“Chồng tôi không quan tâm tới tôi nữa, muốn li hôn với tôi. Giờ hai mẹ con tôi không biết phải đi đâu.” Nói rồi, Ninh Thư lại đập cửa: “Mẹ ơi, con xin mẹ, cho chúng con vào.”
“Trương Ninh, cô có biết xấu hổ không? Cô đã li hôn với Kim Vĩ rồi, còn ngồi ỳ ở đây làm gì? Cầm tiền rồi thì mau cút đi, mười lăm vạn còn chưa đủ cho cô tiêu xài à?” Mẹ An Kim Vĩ mở cửa, thấy cảnh bao nhiêu người đang vây quanh xem.
Ninh Thư khóc lóc nói: “Mẹ, đừng đuổi chúng con đi, con có bệnh, không thể chăm sóc cho cháu, mẹ đừng đuổi chúng con đi, con xin mẹ.”
“Cút, tôi chưa thấy ai mặt dày như cô.” Bà ta tức đến mức toàn thân run rẩy, đóng sập cửa lại.
Ninh Thư vừa xách vali lên, vừa dỗ đứa bé đang khóc. Cô kéo vali đi trên đường, vừa đi vừa khóc.
Ra khỏi khu nhà, Ninh Thư gọi taxi đến nhà nghỉ.
Cô đặt đứa trẻ nằm lên giường, sau đó tắm một chút, rồi lên giường ôm nó ngủ.
Suốt thời gian dài không ngủ nên thân thể cũng không chịu được. Tuy là có tu luyện, nhưng sau đó vẫn không ngủ được. Suy cho cùng thì đồng hồ sinh học của con người vẫn phải tuân theo thời điểm mặt trời mọc và lặn.
Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi. Ninh Thư ôm đứa trẻ ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Tỉnh lại, Ninh Thư mở di động ra xem, thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của bố mẹ, có vẻ là họ đã biết chuyện cô vừa li hôn rồi.
Ninh Thư đưa đứa trẻ ra khỏi nhà nghỉ đi mua đồ ăn sáng, lại mua thêm ít đồ dùng, sau đó mới về nhà mẹ đẻ.
Ninh Thư nhấn chuông cửa. Bố mẹ của Trương Ninh ra mở cửa, nhìn thấy cô, lập tức giận dữ kéo tay cô vào nhà.
“Ngày trước mẹ đã bảo con rồi, cuối cùng con chẳng thèm thương lượng gì với chúng ta, tự quyết định li hôn, lại còn mang theo con đi cùng nữa.” Mẹ Trương Ninh tức giận nói.
“Mẹ đã nói rồi, điều kiện gia đình An Kim Vĩ rất tốt, có việc làm ổn định, mỗi tháng còn có lương thưởng, tính ra tiền lương mỗi tháng cũng không thiếu. Về sau có lương hưu, lại là con một, gia sản nhà họ An sau này không phải chỉ có con với nó hưởng hết thôi à.” Mẹ Trương Ninh vô cùng buồn bực: “Thậm chí con cũng chẳng thèm bàn với chúng ta.”
“Phụ nữ li hôn sẽ không được gì cả, phải chịu thiệt, lại còn phải nuôi con, có phải là con bị ngốc không hả?”
Ninh Thư thản nhiên nghe mẹ Trương Ninh lải nhải, chỉ im lặng.
Bọn họ vẫn tức giận chuyện cô li hôn.
Em trai Trương Ninh tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ. Đi ra nhìn thấy cũng chỉ gọi một tiếng “chị” rồi ngồi vào bàn ăn.
“Chị, nghe nói chị li hôn, anh rể cho chị mười lăm vạn.” Em trai Trương Ninh nói.
Ninh Thư lạnh nhạt đáp: “Không có chuyện đó, bọn họ chỉ đóng giả kẻ hào phóng mà thôi.”
“Mười lăm vạn? Thực sự có mười lăm vạn sao?” Mẹ Trương Ninh lập tức hỏi, còn nói thêm: “Tối qua con đi đâu, mẹ gọi điện cho con cả đêm mà không trả lời, làm mẹ lo lắng gần chết.”
“Ở nhà nghỉ ạ. Con về cũng không có phòng để ngủ.” Ninh Thư nói.
Em trai Trương Ninh cắn một miếng bánh quẩy: “Chị, chị cho em vay mấy vạn đồng được không? Sau khi kết hôn em muốn mua xe để đi làm.”
Ninh Thư mặt không đổi sắc: “Chị làm gì có tiền.”
“Không phải anh rể cho chị mười lăm vạn à?” Em trai Trương Ninh cau mày nói: “Chị đừng tiếc, cứ đưa cho em vay, em sẽ trả đầy đủ.”
Ninh Thư cười thầm.
Tiền ăn hỏi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn mua xe, bóc lột người ta thậm tệ.
“Trương Ninh, nếu thật sự con có mười lăm vạn, con cho em trai con vay đi.” Mẹ Trương Ninh nói.
Ninh Thư hỏi ngược lại: “Sao con phải cho mượn? Con đã từng có một đời chồng rồi, giờ còn phải đưa tiền cho mọi người ư, con phải sống thế nào bây giờ, con còn phải nuôi con, bố mẹ có cho chúng con ở lại nhà mình đâu chứ?”
“Các con là chị em, phải đối xử thật tốt với nhau chứ." Mẹ của Trương Ninh nói.
“Vì sao con phải đưa cho nó, nó chỉ là em trai con thôi chứ con có phải là mẹ nó đâu, tại sao cái gì con cũng phải dâng hết cho nó thế?” Ninh Thư cầm gói bột dinh dưỡng trong tay, cô nói: “Đây là thứ mà con mua cho bố và mẹ, hai người nhớ ăn đấy."
“Con đi trước đây” Ninh Thư cũng không định ở lại Trương gia, hơn nữa Trương gia cũng không có phòng cho cô ở, chẳng qua cũng là ăn nhờ ở đậu mà thôi, cô vẫn phải mang tiếng gái một đời chồng.
Em trai cô sắp kết hôn rồi, lại có thêm một cô em dâu, nếu chị em dâu ở cùng dưới một mái nhà, còn không biết vì sao mà bị người ta ghét bỏ ư.
Ngày nào cũng bị người nói xấu.
“Tôi chỉ mượn của chị một ít tiền thôi, có phải là không trả đâu, sao chị lại nhỏ mọn như vậy chứ.” Em trai của Trương Ninh bất mãn nói.
“Tao nhỏ mọn như vậy đấy, tao sẽ không cho mày mượn, huống chi là tao cũng không có tiền.” Tình cảm trong cái xã hội này nhạt nhẽo vô cùng, đây là thế giới của giá trị vật chất thực tế, tình cảm, tình yêu các kiểu đều không thể sánh với tiền.
Ninh Thư xoay người định đi, trong lòng cô đã có quyết định, chuẩn bị rời khỏi cái thành phố này, đến nơi khác sinh sống.
Bằng không... Người này người nọ đều sẽ nhìn chằm chằm vào số tền trong tay cô, bọn họ sẽ tìm đủ lý do để moi hết số tiền trong tay cô, hôm nay là mua xe, ngày mai sẽ mua cái này cái nọ, lúc mượn thì nói năng trôi chảy, hay ho lắm, cuối cùng thì có muốn trả đâu
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến một người phụ nữ đã ly hôn và một đứa bé sẽ phải sống thế nào.
Trở vể Trương gia chẳng qua là vì không còn chỗ nào khác, cái gì cũng bắt cô làm thì chớ, cô lại còn phải đối mặt với những ánh mắt lạnh lung, chê bai nữa.
“Mẹ, con đi đây, bố mẹ nhớ ăn những thứ này đấy, đây là những thứ con gắng lắm mới dám mua đến biếu hai người đấy.” Ninh Thư quay người rời đi.