Bố Ẩu Hạo Hiên nghe thấy Mục thượng tướng định tìm một tay súng bắn tỉa lâu la đến che lấp sự tắc trách, trốn tránh trách nhiệm, sắc mặt ông đanh lại, nhìn con mình được đưa lên cáng cứu thương, đang đắp một tấm vải trắng.
Bố Ẩu Hạo Hiên xoa mặt, kẻ giết người đã chết, hiện tại lửa giận trong lòng bố Ẩu Hạo Hiên không có cách nào xả ra, chẳng nhẽ đi lấy roi đánh thi thể chắc?
Mục thượng tướng lên xe việt dã, xoa trán: “Đưa Mục Dạ Diệu về nhà.”
Mục thượng tướng trở về liền đánh con trai mình đến thừa sống thiếu chết, lập tức đưa Mục Dạ Diệu vào quân đội, tránh cho hắn bị dư luận công kích.
Nhưng chuyện này đã ầm ĩ quá rồi, người thừa kế Âu gia chết, tin tức như vậy không thể chặn lại được, bây giờ là thời kì internet, một cơn gió nhỏ cũng có thể thổi cỏ lung lay, trên mạng đã tràn ngập thông tin rồi.
Mẫn Hạo Sơ bị phạt chép gia quy một trăm lần, bố hắn cầm máy tính đi vào phòng, ném mạnh đến trước mặt Mẫn Hạo Sơ: “Xem đi.”
Tim Mẫn Hạo Sơ run lên, nhìn thấy cảnh khiêng cáng cứu thương, liền có dự cảm chẳng lành, run rẩy hỏi: “Ai chết vậy?”
“Tiểu tử Ẩu gia chết rồi, chắc mày biết ai giết nó rồi chứ.” Bố Mẫn Hạo Sơ nói: “Bây giờ trên mạng đều là tin tức tập đoàn chúng ta có thành phần mỡ xác chết, không chặn lại được.”
“Điều đáng ngại nhất bây giờ là các đại lý lấy hàng từ công ty đã giảm mười phần trăm.” Bố Mẫn Hạo Sơ nói: “Có gan gây họa thì phải có gan đứng ra giải quyết.”
“Người đa đoan hiểm độc không đáng sợ, đáng sợ nhất là người không sợ chết, nếu có tên nào không sợ chết mà cột lựu đạn vào người đi đến công ty thì chúng ta coi như hết đời.” Bố Mẫn Hạo Sơ cười nhạt: “Xem ra thời gian qua sống thoải mái quá, nên chúng mày không biết sợ là gì rồi, lần này tập đoàn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
“Bố.” Mặt Mẫn Hạo Sơ tái nhợt, bạn thân đang ở trước mặt mình lại chết, đả kích này rất lớn, nếu người bị tóm được là mình thì mình chết chắc rồi.
Sau khi chuyện của đám quý tộc phát sinh, không ít video lan truyền trên mạng, người giàu nắm giữ tám mươi phần trăm tiền bạc và tài nguyên của xã hội, còn dân chúng bình thường chỉ ở tầng đáy của xã hội.
Rất nhiều kẻ ghét người giàu đã khiến chuyện này khuấy động mạng xã hội giống như biển gầm.
Đặc biệt là mọi người đều đồng tình kẻ yếu, người bị hại là một đôi cô nhi, hơn nữa em trai còn bị thiểu năng, điều này càng khiến người ta đồng tình.
Mọi người đều bàn tán về người giàu, đó gọi là sảng khoái, không chỉ bất bình, mọi người làm vậy còn là để xả bỏ phẫn uất trong lòng.
Do vậy, Mục thượng tướng bị cấp trên trách mắng, cấp trên nói Mục Dạ Diệu thiếu sự chính trực và ý thức trách nhiệm của quân nhân.
Chỉ một câu nói tùy tiện như vậy mà con đường chính trị của Mục Dạ Diệu đã tan thành mây khói, có lẽ sau đời của Mục Dạ Diệu, Mục gia sẽ bị đứt gãy.
Mục gia đành phải bỏ rơi Mục Dạ Diệu, đi bồi dưỡng người khác, không thể để cả gia tộc gặp nguy trong tay Mục Dạ Diệu.
Mục gia mất đi một đứa con có tiền đồ, Âu gia chết mất một đứa, lượng tiêu thụ Mẫn gia giảm bốn mươi phần trăm.
Bốn mươi phần trăm này cũng không phải là ít tiền.
Dù Mẫn gia có đến cơ quan chính quyền kiểm nghiệm thực phẩm của mình, dù thực phẩm an toàn, dù đem giấy chứng nhận đặt trước mặt công chúng, công chúng cũng không tin.
Đôi khi người ta luôn tin tưởng vào điều mình nghĩ, người nói càng nhiều thì người ta sẽ càng tin đó là sự thật.
Sau một thời gian trở lại không gian hệ thống, Ninh Thư mới tỉnh lại, cảm giác tê liệt linh hồn thật đau đớn, thật khiến người ta không chịu nổi.
“Ôi, thất bại rồi.” 2333 thở dài nói.
Ninh Thư nhún vai: “Thất bại rồi.”
“Haiz, tại thái độ của cô quá ương ngạnh, nếu tỏ ra yếu kém chút thì có khi đã có cách giải quyết.” 2333 nói.
Ninh Thư ngước mắt lên trời: “Tỏ ra yếu kém có ích gì, nhất định ta sẽ bị ném vào thùng phân, ăn no phân luôn, hay ngươi thử đi làm nhiệm vụ đi.”
“Những tên đó đâu có biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nếu biết thương hoa tiếc ngọc, người ủy thác cũng sẽ không gặp chuyện như vậy.” Ninh Thư buông tay một cái.
“Người ta đâu có coi ta là người cùng đẳng cấp, là một con chuột kêu chít chít, là ngươi thì ngươi sẽ bỏ qua chắc?” Ninh Thư bất đắc dĩ nói.
Hơn nữa nhiều người như vậy, cô đánh cũng không lại, phản kháng chỉ dẫn đến bị đàn áp tàn khốc hơn thôi.
Chết mất hai người mà chỉ lôi theo một người đệm lưng, thật không có lợi.
“Bây giờ phải làm sao đây, bắt đầu lại ư?” Ninh Thư hỏi 2333.
“Trước tiên xem một chút số liệu tổng hợp của cô đi, nếu như số liệu thích hợp, tốn chút điểm công đức hoặc là lực tín ngưỡng, cũng có thể coi như thông qua.”
Số hiệu: 2333
Tên: Ninh Thư (nhiệm vụ giả cao cấp)
Tuổi tác: 27
Nhẫn nại: 80
Phản ứng: 60
Lanh lẹ: 70
Trí tuệ: 60
Vũ lực: 90
Sức hút: 10
Tư chất: 70
Tinh thần: 80
Điểm tổng hợp trung bình: 65
“Chà chà, 65 điểm, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.” 2333 có chút khó nói: “Sức hút của cô quá thấp.”
“Mỗi skill đều có đặc điểm tương ứng, sức hút không chỉ khiến người ta yêu thích, mà còn là một loại sức hút nhân cách, khiến người ta thả lỏng cảnh giác khi tiếp cận.” 2333 nói: “Tất cả skill, đều phải cùng tăng lên, những skill này giống như một chiếc thùng gỗ, một chút khuyết điểm cũng sẽ quyết định cái thùng này có thể chứa bao nhiêu nước, có cao đến đâu cũng vô dụng.”
“Ta biết rồi.” Lần sau sẽ thêm điểm skill vào mị lực mới được.
“Số liệu này đều căn cứ theo biểu hiện trong nhiệm vụ này của ta để cho điểm ư?” Ninh Thư hỏi.
“Đúng vậy, đều căn cứ theo biểu hiện trong nhiệm vụ của cô để cho điểm.” 2333 nói: “Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều là khảo sát tổng hợp tiềm lực của nhiệm vụ giả, dùng số liệu trực quan nhất để nói lên tiềm lực của nhiệm vụ giả.”
Số liệu có thể nói lên tiềm lực của một người? Đôi khi biến số khá lớn, nhưng Ninh Thư lại không để ý đến số liệu này.
Cũng giống như thành tích bài thi của một người, không thể đại diện cả đời được.
“Cô muốn bắt đầu lại nhiệm vụ đặc biệt hay muốn tốn chút lực tín ngưỡng để qua.” 2333 hỏi.
Ninh Thư bất đắc dĩ, hỏi: “Ta muốn hỏi một chút về độ khó của nhiệm vụ trước là bao nhiêu, tại sao ta cảm giác khó như vậy chứ?” Đúng là đối đầu với cả thế giới, cảm giác như muốn tìm đường chết, đứng ở đỉnh Tử Cấm Thành và hô to tới giết ta, giết ta, giết ta đi.
2333 trầm mặc một lúc: “Cấp sss, 3s.”
Ninh Thư: “Phụt...”
“Đã nói là tùy theo máy để chọn ngẫu nhiên, ta cũng không ngờ cô lại chọn trúng loại nhiệm vụ cấp cao này.” 2333 nói có chút bất đắc dĩ: “Có lẽ nguyên nhân là do điểm may mắn của cô quá thấp.”
“Nhưng lần nào ta cũng đều thêm điểm vào giá trị may mắn.” Ninh Thư cảm thấy rất ấm ức, điểm skill cô thêm vào đều cho chó ăn rồi sao?
“Nhưng giá trị may mắn của cô vốn không đạt đến trình độ may mắn.” 2333 khuyên Ninh Thư: “Có một số người luôn đen đủi như vậy, dù làm gì cũng bất lợi, thường cũng vì tức chính bản thân mà khóc, về sau thêm điểm skill nhiều hơn chút là được.”