Chu tiểu nghi trong lòng hỏi hệ thống sủng phi: “Long châu là thứ gì.”
“Ngọc môn chật hẹp, âm đ*o nhỏ dài, vị trí của điểm nhạy cảm không sâu.” Hệ thống sủng phi giải thích: “Sẽ khiến cho nam nhân mê mẩn không dứt.”
Chu tiểu nghi nghe thấy vậy, sắc mặt hơi đỏ lên, đồng thời hạ quyết tâm phải lấy được cái này, giữa nam nữ chính là tình dục.
“Tử Đồng, buổi trưa trẫm sẽ qua dùng bữa.” Triệu Húc đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào bàn tay đang đặt chéo trên đùi của Ninh Thư: “Trẫm đi trước xử lý chính vụ.”
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Ninh Thư đứng lên hành lễ, trong lòng cười khinh bỉ, vừa rồi làm mất thể diện của cô, bây giờ lại đền bù bằng cách ăn một bữa cơm với mình.
Ninh Thư muốn nói, cút cút cút, ngươi đừng đến, đến chỉ cầm đũa lên ăn, nhưng bên cô phải bận rộn một hồi.
Triệu Húc rời đi, trong điện chỉ còn lại Ninh Thư và Chu tiểu nghi, Ninh Thư quan sát tỉ mỉ Chu tiểu nghi, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp, làn da rất đẹp, quả thật là không một tỳ vết.
Giống như bạch ngọc, mờ mờ ảo ảo lại đỏ hồng, khí sắc vô cùng tốt.
Chu tiểu nghi bị Ninh Thư nhìn chằm chằm, trong lòng có chút bất an, dù sao hiện giờ nàng chỉ là một cung phi thất phẩm, đối mặt với Hoàng hậu vẫn có chút thiếu tự tin.
“Thu Linh, đưa Chu tiểu nghi đến cung Ánh Nguyệt, nói với Trang phi phải chiếu cố và chung sống thật tốt với Chu tiểu nghi.” Ninh Thư nói với Thu Linh, rồi nói với Chu tiểu nghi: “Hôm qua ngươi thị tẩm chắc hẳn là đã mệt rồi, trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
“Thần thiếp tạ ơn ân điển của Hoàng hậu.” Chu tiểu nghi cong người hành lễ với Ninh Thư.
"Lát nữa tìm một ma ma tới dạy phép tắc cho Chu tiểu nghi."
Chu tiểu nghi vẻ mặt lúng túng, động một tí là phải hành lễ với người khác, còn chê nàng hành lễ không đúng nữa.
“Vâng.” Thu Linh hành lễ với Ninh Thư, quay người nói với Chu tiểu nghi: “Xin mời Chu tiểu nghi.”
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu tiểu nghi, mới chỉ nhìn bóng lưng đã xinh đẹp, khí chất xuất sắc như vậy rồi.
Ninh Thư chậc chậc hai tiếng, tình yêu, bắt đầu từ nhan sắc, sa vào vì tài hoa, trung thành vì nhân phẩm.
Hệ thống sủng phi vốn chế tạo Chu Ninh Ninh thành hình tượng phi tử thần tiên khuynh nước khuynh thành, cái đẹp thì ai cũng yêu quý, đặc biệt là hoàng đế đã quen nhìn mỹ nhân, vậy thì phải đẹp xuất sắc.
Nhưng mà chỉ có khuôn mặt đẹp thôi sao được, tiếp theo là đủ các kỹ năng, thơ Đường, từ Tống, khúc Nguyên, ngâm thơ đối câu, Chư Tử bách gia, đàm kinh luận đạo, cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ, làm một nữ tử có tư duy có nội hàm.
Nữ công tinh xảo, thêu hoa dụ bướm tới, gia chánh trong nháy mắt giết chết các đầu bếp của ngự thiện phòng, vô cùng lợi hại.
Nhân vật nam chính vừa nhìn thấy, ôi chao, nữ nhân của ta vừa xinh đẹp vừa tài hoa, thơ ca làm ra khiến cho tài tử phải tung hô, nở mày nở mặt gấp bội!
Tự mình nói cái gì nàng cũng có thể làm được, hậu cung có nhiều nữ tử như vậy, Hoàng hậu có dáng vẻ kiêu ngạo của Hoàng hậu, sợ rằng chọc phải uy nghi của Hoàng hậu, những nữ nhân khác hoặc là giả tình giả nghĩa với người, hoặc là ngu dốt không chịu nổi, chỉ có ở cùng với một nữ nhân như vậy, linh hồn của mình mới được giải phóng.
Đó chính là tình yêu!
Thế nhưng, tình yêu chưa từng trải qua sống chết không được gọi là tình yêu. Mỗi lần nam chính gặp phải nguy hiểm gì, hệ thống sủng phi sẽ thông báo nhiệm vụ để nữ chính như một liệt sĩ xông lên giúp nam chính đỡ đao đỡ kiếm.
Nam chính thấy vậy, mèn ơi, vô cùng cảm động, nữ tử nào trong hậu cung này sẽ bằng lòng đi chết thay hắn, nữ tử nào vào thời điểm hắn gặp nguy hiểm sẽ không màng đến sống chết cứu hắn, thứ mà nữ tử trong hậu cung yêu chính là thân phận của hắn, là vinh hoa phú quý, chỉ có nữ tử này yêu con người hắn mà thôi.
Từ đó tình cảm sâu nặng, đời này chỉ cần một người là đủ, những nữ nhân khác đều là vật cản cho tình yêu của bọn họ.
Ninh Thư tỏ vẻ, trên đời này quả thực không có gì là không thể bị trúng kế, bậc đế vương anh minh cũng bị tình yêu đầu độc.
Những hệ thống mọc dại này đều là thứ cướp đoạt số mệnh và phép tắc.
Triệu Húc là hoàng đế, hoàng đế tự xưng là thiên tử, con của trời, trên người có số mệnh lại có vận mệnh quốc gia và vạn dân, thân làm nữ nhân của Hoàng đế, những nữ nhân trong hậu cung này hoặc ít hoặc nhiều trên người đều có số mệnh, nếu không cũng không có vận mệnh làm nữ nhân của hoàng đế.
Hệ thống sủng phi này chế tạo nữ chính thành một nữ nhân hoàn mỹ trong mắt nam chính, chế tạo theo thẩm mỹ của nam chính, đánh bại tất cả nữ nhân trong hậu cung, tập trung số mệnh lên người nữ chính, còn giành lấy số mệnh và vận mệnh quốc gia của hoàng đế.
Đừng thấy Chu tiểu nghi nở mày nở mặt, hàng nghìn hàng vạn sự sủng ái đều ở trên người, chẳng qua cũng chỉ là một con rối, là nô lệ của hệ thống sủng phi mà thôi. Thế nhưng Chu tiểu nghi lại cam tâm tình nguyện, bởi vì nhờ đó mà nàng nhận được vinh hoa phú quý, còn khiến cho đế vương yêu mình, vì mình mà giải tán hậu cung, lòng hư vinh tăng vọt.
“Nương nương, nô tỳ đã đưa Chu tiểu nghi đến cung Ánh Nguyệt, cũng nói với Trang phi nương nương phải chiếu cố đến Chu tiểu nghi, mời Lý ma ma đi dạy dỗ Chu tiểu nghi.” Thu Linh quay về hồi bẩm với Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: “Làm tốt lắm.”
Với tính nóng nảy của Trang phi, Trang phi nhất định sẽ âm thầm làm khó dễ nàng ta, Lý ma ma này là lão ma ma từ thời tiên đế, cứng nhắc nghiêm khắc, hơn nữa đã lớn tuổi, tính khí càng gàn dở hơn, không chơi được.
Nhất định sẽ khiến cho Chu tiểu nghi nếm chút khổ sở.
Hệ thống sủng phi này không ngừng thông báo nhiệm vụ cho nữ chính, hoàn thành sẽ cho nữ chính kỹ năng, nữ chính do đó sẽ trở thành một nữ nhân hoàn mỹ toàn năng.
Hiện giờ việc cần phải làm là phải khiến cho Triệu Húc và Chu tiểu nghi tiếp xúc với nhau, chỉ cần tiếp xúc thì sẽ xuất hiện rất nhiều nhiệm vụ, càng nhiều nhiệm vụ được hoàn thành, kỹ năng của Chu tiểu nghi sẽ càng nhiều hơn.
Nếu như số lần thất bại của Chu tiểu nghi càng nhiều, không thể khiến cho đế vương yêu nàng, khi tập trung số mệnh, hệ thống sủng phi sẽ vứt bỏ nô lệ này, một lần nữa tìm kiếm kí chủ mới.
Việc Ninh Thư phải làm là khi hệ thống sủng phi vứt bỏ Chu tiểu nghi, trong khoảnh khắc thoát khỏi Chu tiểu nghi, để cho 2333 phá hủy chiếm đoạt hoàn toàn hệ thống sủng phi.
“Nương nương, Hoàng thượng nói buổi trưa sẽ tới đây dùng bữa, bây giờ nô tì sẽ đi dặn dò kẻ dưới?” Thu Linh hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư ừ một tiếng, nói với Thu Linh: “Truyền tin cho mẫu thân.”
“Vâng.” Thu Linh cong người hành lễ, rời khỏi cung điện.
Phụ thân của Phó Uyển Tuệ là Thái sư, Phó Uyển Tuệ là con út trong nhà, là đứa con gái khi cha mẹ nhiều tuổi mới sinh, cho nên rất được nuông chiều.
Phó Uyển Tuệ gả cho Triệu Húc đã được mấy năm, hiện tại vẫn chưa có con.
Ninh Thư bắt mạch cho cơ thể này, cơ thể cũng coi như là khỏe mạnh.
Buổi trưa, Triệu Húc giá đáo đến dùng bữa, một bàn bày đầy đồ ăn thịnh soạn, Triệu Húc nhìn Ninh Thư cúi đầu ăn cơm, liền gắp một món ăn đặt vào trong bát Ninh Thư: “Tử Đồng quản lý hậu cung vất vả rồi.”
“Thần thiếp không vất vả, chỉ là vẫn chưa sinh được con cho Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy hổ thẹn với người.” Ninh Thư nói.
“Duyên số do trời định, chuyện này không cần sốt ruột, trẫm và Tử Đồng đều vẫn còn trẻ.” Triệu Húc không để ý lắm nói.
Ninh Thư không biết hắn thật sự không để ý hay là giả vờ không để ý.
Thật sự không sốt ruột chút nào sao? Con nối dõi trong hậu cung này khá hiếm, cũng chỉ có một công chúa của Đức phi.
Ninh Thư không quan tâm, dù sao cũng không phải cô sinh.
Triệu Húc ăn trưa xong, câu được câu không hàn huyên một hồi rồi nói có chính vụ phải xử lý nên đã rời đi.