Ninh Thư thấy Trang phi nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng đáng thương. Thật sự không còn gì để nói, người thì đã dâng tới tận địa bàn của nàng ta rồi, kết quả vẫn bị cướp giữa đường, thế này thì trách ai bây giờ đây.
"Nương nương, người xem Chu tiểu nghi chỉ là một thất phẩm tiểu nghi mà dám làm trò trước mặt bao nhiêu tỷ muội khiến người phải khó xử." Trang phi nhéo khăn tay, mặt mày méo xệch nói với Ninh Thư bằng giọng vô cùng cặm phẫn và tức tối.
Ninh Thư uống một ngụm trà, chép chép miệng, trong hoàng cung đúng là toàn thứ xịn.
"Nương nương, thần thiếp không phải khích bác để gây chia rẽ mà là do Chu tiểu nghi thật sự quá đáng lắm rồi." Trang phi thấy Ninh Thư lại ngẩn người ra liền nói tiếp.
"Ừ." Ninh Thư đặt chén trà xuống: "Chu tiểu nghi người trong cung của ngươi, ngươi ngay cả người trong cung của mình cũng không quản được, còn có mặt mũi đến trước mặt bản cung cáo tội. Trở về cố gắng dạy bảo người của ngươi cho tốt."
Thân là chủ nhân một cung, là phi tần tứ phẩm mà lại không quản nổi một tiểu nghi thất phẩm, nếu là Ninh Thư, cô tuyệt nhiên là không có mặt mũi nào đi cáo tội người ta.
"Nương nương, người chưa nhìn thấy cái bộ dạng dụ dỗ của nàng ta đó thôi. Thần thiếp phải làm thế nào để quản đây, thần thiếp cũng mất mặt lắm chứ nhưng thần thiếp thực sự không còn cách nào khác." Trang phi vẻ mặt u sầu, nói tiếp: "Thần thiếp ngu dốt không biết nên dạy dỗ nàng ta thế nào, nàng ta được Hoàng thượng hết mực sủng ái, thần thiếp hết cách rồi."
"Lần nào cũng kêu hết cách, không biết đường tự nghĩ cách sao." Ninh Thư thật sự muốn ạ Trang phi luôn.
Quả nhiên xuất thân từ gia đình Tướng quân, tính tình thẳng như ruột ngựa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người làm tướng chẳng phải đều thuộc lòng ba mươi sáu kế và đủ loại chiến thuật sao?
Người xông pha nơi trận mạc mới là người có đầu óc nhạy bén nhất, liều mạng để bảo toàn tính mạng thì tiềm năng gì cũng đều được bộc phát ra hết.
Chẳng lẽ là do Trang phi là nữ nhi nên mới như thế?
"Ngươi muốn đối phó với Chu tiểu nghi đến vậy à?" Ninh Thư hỏi: "Bổn cung là mẫu nghi thiên hạ, mong ước lớn nhất của bổn cung là hậu cung hòa thuận, vui vẻ. Phi tần có thể sinh con nối dõi cho Hoàng thượng, đó cũng là niềm may mắn của triều đại Đại Càn."
Lúc Ninh Thư lúc nói ra những lời này, suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi.
Trang phi vẻ mặt uất ức, không biết phải làm gì đành đứng dậy, khom người hành lễ với Ninh Thư: "Thần thiếp đã hiểu, thần thiếp xin cáo lui."
"Khụ..." Ninh Thư ho khan một tiếng: "Tối qua ngươi bị cảm lạnh, bây giờ đã đỡ hơn chưa?"
"Gì cơ ạ?" Trang phi có chút mông lung.
"Không phải ngươi nói trong người không khỏe sao, triệu thái y tới xem thế nào." Ninh Thư lại nói tiếp.
Trang phi lắc đầu: "Thần thiếp không có thấy trong người không khỏe,"
"Ngươi không khỏe mà."
"Thần thiếp không có."
Ninh Thư:...
Ninh Thư phất phất tay: "Lui xuống đi."
"Nương nương, người nói thần thiếp bị bệnh là có ý gì?" Trang phi bước hai bước về phía Ninh Thư.
Ninh Thư nói: "Chu tiểu nghi cần phải chăm chỉ học lễ nghi quy củ."
Trang phi ngẫm nghĩ hồi lâu, mắt chợt sáng lên, lập tức nhíu mày: "Nương nương, thần thiếp ốm rồi, nhỡ đâu Hoàng thượng cho vời thần thiếp vào thị tẩm thì sao?"
Ninh Thư xém thì không kiềm chế nổi mà trợn trắng mắt, nếu nàng ta báo mình bị ốm thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tới Ánh Nguyệt cung, long thể người ta quan trọng biết bao, còn lâu mới tới nơi có người bị bệnh.
Hậu cung này có biết bao nữ nhân, quá nhiều lựa chọn cho hắn.
Trang phi hiển nhiên là có chút băn khoăn, ở trong hậu cung này vinh sủng cao ngang trời, hơn nữa mắc bệnh là phải cấm cung, rõ ràng là hai bên cùng thiệt hại.
Ninh Thư lại uống một ngụm trà, nước trà theo cổ họng rót xuống bụng, ấy dà, ngon thật.
"Hoàng thượng bây giờ cảm thấy Chu tiểu nghi vẫn còn mới mẻ." Ninh Thư thiếu chút nữa thì huỵch toẹt ra là cứ cho là Triệu Húc sẽ tới Ánh Nguyệt cung thì cũng liên quan quái gì đến ngươi.
Trang phi hết sức phân vân, cuối cùng dậm chân: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thấy khó chịu trong người."
Ninh Thư:...
Khó chịu hay không khó chịu?
"Gọi thái y tới xem thế nào." Ninh Thư bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày tới cũng không cần tới thỉnh an bổn cung."
"Thần thiếp khấu tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương." Trang phi dứt lời liền cáo lui.
Rời khỏi Trường Thu cung, Trang phi trở về Ánh Nguyệt cung, nhân tiện tới Ngọc Quỳnh uyển thăm Chu tiểu nghi.
Bây giờ Chu tiểu nghi đang bị Lý ma ma dạy dỗ, trên đầu đang đặt một quyển sách, trên quyển sách để một bình hoa. Lý ma ma đang cầm một đoạn trúc bắt Chu tiểu nghi phải hành lễ.
Chu tiểu nghi hơi khom lưng, bình hoa trên đầu rơi xuống, choang một tiếng vỡ tan tành.
"Chu tiểu nghi, làm ơn nghiêm túc một chút." Lý ma ma cầm đoạn trúc, gõ vào eo Chu tiểu nghi, "Khi hành lễ eo phải thẳng, không được gập."
"Chu tiểu nghi phải mau chóng học xong lễ nghi." Lý ma ma trầm giọng nói: "Nghe nói Hoàng hậu nương nương không hề vừa lòng với lễ nghi của người, mấy ngày tới Tiểu nghi phải theo lão nô học phép tắc cho tử tế."
Bị đánh trúng eo, Chu tiểu nghi kêu một tiếng, da thịt của cô bị hệ thống cải tạo nên rất mẫn cảm, ngón tay hơi ấn nhẹ cũng có thể đỏ ửng lên.
Bị Lý ma ma đánh như thế, đau muốn chết.
Trong lòng Chu tiểu nghi càng hối hận vì hành động tùy hứng, không suy nghĩ kĩ càng của mình tại Trường Thu cung. Nơi hậu cung này chế độ đẳng cấp vô cùng nghiêm ngặt, đáng ra không nên đối đầu với Hoàng hậu sớm như vậy.
Chu tiểu nghi bây giờ đã hiểu ra hệ thống sủng phi tại sao phải cho cô thời gian nửa năm rồi.
Trang phi thấy Chu tiểu nghi chật vật thì cười nhạo một tiếng, nói với thị nữ bên cạnh: "Bổn cung cảm thấy hơi khó chịu, mời thái y tới Ánh Nguyệt cung một chuyến."
"Dạ, nương nương."
Trang phi nhìn dáng vẻ yểu điệu của Chu tiểu nghi, dù là bị Lý ma ma chỉnh cho rất chật vật nhưng nàng ta vẫn quyến rũ đến mê người, hai mắt long lanh, ướt át. Nam nhân mà nhìn thấy chỉ e là tim sẽ tan chảy thành nước.
Nhưng người trước mặt Chu tiểu nghi lại là Lý ma ma lòng gan dạ sắt. Nữ nhân và nam nhân khi đối diện với nữ nhân hoàn toàn không giống nhau.
Có điều Chu tiểu nghi ngã bệnh bế cung một khoảng thời gian, không có ai đoái hoài vậy mà dung mạo và dáng vẻ vẫn được như thế này, chắc chẵn sẽ lên như diều gặp gió.
Trước kia đã đắc tội với Chu tiểu nghi, khiến nàng ta bị đày vào lãnh cung nên Trang phi không tin Chu tiểu nghi sẽ không trả thù mình.
Thái y tới khám cho Trang phi, nói Trang phi bị nắng nóng ảnh hưởng, nên nghỉ ngơi cho tốt, đợi tới khi trời mát mẻ hơn sẽ không còn vấn đề gì.
Ninh Thư sai người mang tặng cho Trang phi một chút thuốc bổ, còn bảo nàng không cần đến vấn an, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
Ninh Thư lại sai Đồng Sử nữ quan tạm thời hủy bỏ tư cách thị tẩm của Ánh Nguyệt cung.
Còn về chuyện Trang phi bao giờ mới khỏi bệnh, ai mà nói trước được? ╮(╯▽╰)╭.
Trang phi một mặt phải "dưỡng bệnh", mặt khác vẫn phải theo sát Chu tiểu nghi, đề phòng Chu tiểu nghi chạy ra ngoài giả vờ tình cờ đụng phải Hoàng thượng oppa nên trong lòng vô cùng phiền muộn.
Không chỉ có một mình Trang phi theo sát Chu tiểu nghi, ngoài ra còn có cả Lý ma ma. Chu tiểu nghi bị Hoàng hậu khiển trách không biết phéo tắc trước mặt bao nhiêu phi tần nên Lý ma ma vô cùng bẽ mặt.
Không ai được phép nghi ngờ chuyên môn của bà.
Chuyện Chu tiểu nghi thích làm nhất chính là xõa tóc, một thân xiêm y trang nhã khiến nàng ta tựa như tiên nữ không vướng chút bụi trần.
Vừa tùy hứng lại vừa mang cảm giác tinh nghịch, lí lắc.
Thế nhưng Lý ma ma lại cho rằng như vậy chẳng ra thẻ thống gì, liền sai thị nữ giúp nàng chải tóc lên cho gọn gàng, đêm hôm mà xõa tóc ra như thế trông có khác gì ma nữ không.
Chu tiểu nghi trong lòng nóng như lửa đốt, nhiệm vụ độc sủng hậu cung của cô thất bại rồi, hai ngày nay cô không được gặp Triệu Húc rồi.
Đàn ông đều có mới nới cũ, mới đấy đã cho cô trôi vào quên lãng rồi.
"Thất bại hai lần rồi, cô chỉ được phép thất bại thêm một lần nữa thôi, thất bại quá ba lần cô sẽ phải chịu trừng phạt."