Chu tiểu nghi có ý định muốn hợp tác với Trang phi nhưng đợi mấy ngày trời cũng không nhận được hồi âm của Trang phi, liền hiểu Trang phi không muốn hợp tác với mình.
Một con đường nữa lại bị chặn, Chu tiểu nghi đành phải tìm cách khác, bị mắc kẹt ở Ngọc Quỳnh uyển bé như mắt muỗi này, Chu tiểu nghi vô cùng không cam lòng.
Quan trọng hơn cả là cô không sao chịu nổi sự trừng phạt của hệ thống.
Một lần bị trừng phạt gần như là bị mất đi nửa cái mạng, trên người không để lại một vết thương nào nhưng cô cảm nhận rõ mồn một mũi kim đâm vào da thịt khoan vào tận xương đau điếng.
Bây giờ cô phải làm thế nào đây!
Chu tiểu nghi liếc nhìn Lý ma ma - người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình không rời nửa bước, xung quanh đều là kẻ thù, nếu cô ra tay hoàn toàn không có lợi chút nào. Mụ Lý ma ma này ở trong cung bao nhiêu năm như vậy, hẳn là phải có chút quan hệ đi.
Nhẫn nhịn, trước hết phải nhẫn nhịn, Hàn Tín ngày xưa còn chịu được nỗi sỉ nhục bị bắt chui qua háng người khác cơ mà, còn cô chỉ phải tỏ ra yếu thế trước Lý ma ma thôi.
Chu tiểu nghi hành lễ với Lý ma ma. Lý ma ma là người trọng phép tắc, một phi tần của Hoàng đế lại hành lễ với bà, tuy chỉ là một tiểu nghi nhỏ nhoi nhưng dẫu sao vẫn là nữ nhân của Hoàng đế, Lý ma ma lập tức quỳ rạp người xuống: "Tiểu nghi, người là chủ tử, lão nô chỉ là một nô tài, người hành lễ với nô tài như thế này là không phù hợp."
Chu tiểu nghi đè nén lửa giận trong lòng xuống, mụ già này thật là khó chơi.
"Lý ma ma, thời gian qua đã khiến bà phải cực khổ rồi, trong lòng ta rất lấy làm cảm kích, ma ma xứng đáng nhận một lạy này của ta." Chu tiểu nghi hạ mình cầu hiền nói.
"Đây là chuyện lão nô nên làm, Chu tiểu nghi không cần để trong lòng." Lý ma ma nói, sau đó lại tiếp tục giáo huấn Chu tiểu nghi: "Tiểu nghi là phi tần của Hoàng thượng, sao có thể hành lễ với một nô tài chứ, người đại diện cho hoàng tộc, cho bộ mặt của Thánh thượng, sau này tiểu nghi không được phép tùy tiện hành lễ với bất kì nô tài nào, để người khác nhìn thấy được sẽ to chuyện đấy."
Chu tiểu nghi hít một hơi thật sâu: "Ta biết rồi."
"Tuyên bố nhiệm vụ, cứu Hoàng thượng trong yến tiệc Trung thu, phần thưởng cho nhiệm vụ là phong độ tuyệt hảo." Hệ thống sủng phi nói vang vọng trong đầu Chu tiểu nghi.
Chu tiểu nghi bây giờ nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống liền kinh hồn bạt vía, lại nghe thấy cứu Triệu Húc thì sững sờ, hỏi: "Nhưng bây giờ tôi vốn dĩ là không thể ra khỏi Ánh Nguyệt cung, sao gặp được Triệu Húc chứ, cho dù Triệu Húc trong yến tiệc hoàng cung gặp nguy hiểm thì tôi cũng không cứu nổi hắn."
"Tôi phải cứu hắn thế nào đây?" Chu tiểu nghi quyết định phải hỏi cho kĩ càng trước đã.
"Cô cảm thấy cách nào có thể gây ấn tượng sâu sắc với Triệu Húc thì cứu hắn bằng cách đấy." Giọng điệu của sủng phi vô cùng lạnh lùng: "Thông thường nếu có một nữ nhân chết trong vòng tay của mình thì sẽ khiến nam nhân chịu chấn động tâm lý mạnh mẽ nhất."
"Chết hả, chết rồi thì độc sủng hậu cung kiểu gì." Chu tiểu nghi vừa nghe thấy phải chết liền lắc đầu nguầy nguậy. Cứ cho là cô chết đi thì có vinh dự quái gì chứ, Triệu Húc cũng chỉ thưởng cho cô một cỗ quan tài rồi ban cho cô một chút danh phận vô nghĩa để cho người sống xem, một thời gian sau sẽ tiễn cô trôi vào quên lãng, hậu cung này có nhiều nữ nhân như vậy, chỉ dăm ba bữa sẽ không còn nhớ nổi cô là ai nữa cho mà xem.
Chết vì một nam nhân như vậy thật không đáng chút nào.
"Tôi sẽ truyền vào một chút năng lượng, có là vết thương chí mạng thì cô vẫn có thể vượt qua được." Hệ thống sủng phi nói.
Chu tiểu nghi nghiến răng, vẫn còn rất đau nha. Có được tất có mất, trước mắt chỉ có thể làm như vậy thôi.
"Nhưng tôi nào được tham dự yến tiệc Trung thu." Chu tiểu nghi bất lực nói.
"Mỗi lần tới yến tiệc Trung thu, trừ những phi tần trong lãnh cung và những phi tần bị bệnh ra thì tất cả những phi tần trong hậu cung đều được tới tham dự, các phi tần đều dốc hết sức ganh đua sắc đẹp." Hệ thống sủng phi máy móc nói.
Chu tiểu nghi thở dài một hơi, chỉ cần có thể ra ngoài thì sẽ có cơ hội trở mình.
"Nhưng, nhưng mà tôi bị thương rồi thì thị tẩm kiểu gì được." Đây rõ ràng là tự đưa mình vào chỗ chết mà, bị thương rồi còn thị tẩm thế nào được?
"Nếu cô xả thân cứu giá, Hoàng đế chắc chắn sẽ ban cho cô một danh phận cao hơn, được ban thưởng cho danh dự như vậy sẽ khiến nam nhân càng say mê cô." Hệ thống sủng phi máy móc nói tiếp: "Còn về vết thương trên người cô, nó sẽ hồi phục nhanh thôi."
Chu tiểu nghi cứ cảm thấy làm như vậy không ổn chút nào: "Hay là đổi cách khác đi, bây giờ mà bị thương hoàn toàn không có lợi chút nào, hệ thống lại không thể cho tôi phần thưởng trước. Trong yến tiệc Trung thu tôi nhất định sẽ nghĩ cách thu hút sự chú ý của Triệu Húc."
"Cô không có tư cách để phản đối." Hệ thống lạnh lùng nói.
Chu tiểu nghi thở dài một hơi, có lẽ có thể nhân có hội này để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Triệu Húc.
Chu tiểu nghi thương lượng với hệ thống: "Thời gian tới cô đừng có giao nhiệm vụ cho tôi, để tôi còn chuẩn bị cho yến tiệc Trung thu, có thể đừng trừng phạt tôi nữa không, để tôi còn tĩnh dưỡng cho tốt."
"Cô không có tư cách cò kè mặc cả với tôi, nhiêm vụ đã giao thì việc cô phải làm chính là hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống sủng phi lại vang lên âm thnah máy móc lạnh lùng vô tình.
"Tôi có cò kè mặc cả đâu, hệ thống cũng không muốn tôi mang bộ mặt tiều tụy này tới tham dự yến tiệc đâu nhỉ." Chu tiểu nghi cho mình là người thức thời, sao có thể mặc cả với hệ thống chứ, bây giờ cô vẫn còn phải dựa vào hệ thống để đổi đời đây.
"Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không giao nhiệm vụ mới, nhưng nếu cô lại thất bại lần nữa thì cứ chờ bị phanh thây xe xác đi."
Chu tiểu nghi vừa nghe thấy phanh thây xé xác thì rùng mình một cái, mà cảm giác đau đớn này phải giày vò cô nửa tiếng đồng hồ trở lên.
Nếu thật như vậy, cô thà bị chém còn hơn phải chịu kiểu trừng phạt này.
"Có thứ đạo cụ nào có thể khiến sắc mặt của tôi trở nên tươi tắn, hồng hào, khiến tôi trở nên diễm lệ rạng rỡ lên không?" Chu tiểu nghi hỏi hệ thống.
"Phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có phần thưởng, cô không có tư cách được vượt quá mức qui định, đòi hỏi cái gì chứ?" Hệ thống máy móc nói.
Chu tiểu nghi có chút thất vọng, hệ thống này không có chút tình người nào hết trơn, cô đành phải yên phận chờ tới yến hội Trung thu còn hơn nửa tháng nữa mới diễn ra.
Trong thời gian đó, Triệu Húc vẫn không hề bước chân tới Ánh Nguyệt cung mà đều đi tới cung của các phi tần khác, đôi khi lại tới Trường Thu cung của Ninh Thư ngồi một lát.
Mỗi lần Ninh Thư biết được Triệu Húc muốn tới cung của mình, cô đều sai Thu Linh trang điểm cho mình lộng lẫy tới chói mắt, xinh đẹp đến độ không cần biết là cây trâm gì đều cắm hết lên đầu.
Bày ra dáng vẻ cao quý, tao nhã như muốn khẳng định ta là Hoàng hậu, ta phải là tấm gương đoan trang, hiền hậu.
Triệu Húc không thích cô làm ra vẻ ta đây là Hoàng hậu thì cô lại càng cố tình tỏ vẻ ta đây là Hoàng hậu.
Lúc trước cô nghĩ làm không nên khoa trương lộ liễu trước mặt Triệu Húc, nhưng bây giờ lại thấy khoa trương cũng có cái lợi của nó.
Bây giờ cô trang điểm đậm như thế này, đợi nguyên chủ trở lại, xóa sạch lớp trang điểm này đi, thay đổi phong cách ăn mặc, có đối chiếu thì mới có so sánh, hơn nữa còn mang tới cho Triệu Húc một cảm giác mới mẻ.
Ninh Thư bây giờ rảnh rỗi liền điều dưỡng cơ thể này, lấy kình khí làm cho cơ thể khỏe mạnh hơn, đến khi nguyên chủ trở lại chưa biết chừng có thể sinh được một đứa con.
Ninh Thư cẩn thận kiểm tra một lượt cơ thể này, hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng mà mấy năm trời mà không mang thai chắc chắn có chút vấn đề.
Ninh Thư có chút ngờ vực Triệu Húc mắc chứng bất dục, bằng không trẻ con trong cung sao lại ít như vậy, gần như là gieo giống mà không thu hoạch được một hạt nào.
Triệu Húc chắc chắn sẽ không kìm nén dục vọng của mình nhưng vẫn không có con.
Ninh Thư quá mệt mỏi với việc ngày nào cũng phải biến đầu mình thành một tiệm trang sức, nhưng không chỉ mệt mình mà còn liên luỵ người khác cũng phải ghét bỏ theo.
Mỗi lần chải đầu cho Ninh Thư, Thu Linh đều hết sức băn khoăn, trang sức trên đầu không phải càng nhiều thì càng đẹp, nương nương đầu cắm đầy trang sức như thế này thực sự nhìn vô cùng khó coi.