Thu Linh là một nữ nhân mà cũng chê lối trang điểm của Ninh thư, chứ đừng nói là một nam nhân như Triệu Húc. Ngày nào cũng nhìn thấy Ninh Thư châu báu ngọc ngà đeo đầy người, trang điểm lòe loẹt, quả thực rất khó coi.
“Hoàng hậu, chúng ta là phu thê với nhau, không cần phải câu nệ như vậy.” Triệu Húc ngồi xuống ghế, tay cầm đũa, nhìn cả bàn đầy thức ăn nhưng lại không có ý muốn gắp thức ăn.
Nhìn bên cạnh mình là Hoàng hậu toàn thân ngọc ngà lấp lánh, nhìn đã không muốn ăn rồi, chứ đừng nói là phải ở cạnh người phụ nữ đó.
Trong hậu cung có biết bao phi tần, cũng không nhất định phải chọn cô ta, sự lựa chọn còn nhiều, nếu như có chút không vừa lòng, thì cũng sẽ không làm khó bản thân mình.
Triệu Húc vẫn còn nhớ trước đây thẩm mỹ của Hoàng hậu không đến mức tệ thế này.
“Thần thiếp biết rồi.” Ninh Thư gật đầu, mấy thứ đồ trang sức trên đầu cũng vang lên đinh đinh.
Triệu Húc: …
“Nửa tháng nữa là đến yến tiệc Trung thu rồi.” Triệu Húc đặt đũa xuống: “Nghe nói Trang phi mắc bệnh sợ thời tiết nóng, bây giờ thời tiết cũng lạnh hơn rồi, để nàng ấy ra ngoài đi dạo, hít thở chút không khí cũng tốt, gọi tất cả các phi tần trong hậu cung cùng tụ tập, cùng nhau ăn cơm.”
Ninh Thư gật đầu, lại tiếng trang sức vang lên đinh đinh: “Thần thiếp ghi nhớ, thần thiếp sẽ lo liệu chuyện yến tiệc Trung thu.”
Ninh Thư liếc nhìn Triệu Húc, người vừa chọn đến Ánh Nguyệt Cung, chắc người muốn Chu tiểu nghi xuất hiện.
Tuy trong lòng lo lắng, nhưng lại không dám đến tìm Chu tiểu nghi, không rõ là sợ bệnh tình của Trang phi truyền sang Triệu Húc, hay là còn có lý do gì khác nữa.
Ninh Thư cảm thấy con người Triệu Húc rất khó đoán, không có sở thích gì đặc biệt, cũng không có hứng thú với các phi tần ở hậu cung, đến chơi một lát rồi đi liền, nếu nữ nhân nào hầu hạ người tốt, thì sẽ ban thưởng ít đồ.
Ninh Thư kìm nén sự tò mò và suy đoán của mình trong lòng, rồi quay sang nói với Triệu Húc: “Hoàng thượng nếu có thời gian thì đến thăm Trang phi đi, thần thiếp đã đến thăm Trang phi, Trang phi rất mong ngóng Hoàng thượng, thời tiết bây giờ cũng đã lạnh dần, bệnh tình của Trang phi cũng sắp khỏi rồi, còn cả Chu tiểu nghi nữa.”
Triệu Húc hơi hé mắt, nghĩ tới làn da trắng mịn màng không tỳ vết của Chu tiểu nghi, ánh mắt hơi ánh lên vẻ vui mừng nôn nao, quay sang thấy Hoàng hậu đang nhìn mình chằm chằm, lạnh lùng nói: “Buổi yến tiệc mừng Trung thu chắc chắn sẽ gặp được, cứ để Trang phi yên tĩnh dưỡng bệnh.”
Triệu Húc vẫn không thể làm được chuyện phi tần của mình bệnh nặng ở bên cạnh, mình ở phòng kế bên lại đang lăn lộn với phi tần khác.
Trang phi xuất thân tướng môn, việc hộ vệ ở biên cương đều do người nhà Trang phi đảm nhiệm.
Triệu Húc uống chén trà, Ninh Thư hỏi: “Hoàng thượng, người không ăn nữa sao? Thần thiếp thấy người không ăn chút nào.”
“Trẫm ăn no rồi, Hoàng hậu ăn đi, trẫm nhìn Hoàng hậu ăn.” Triệu Húc vừa cười vừa nói.
Ninh Thư cúi mặt xuống có chút ngượng ngùng xấu hổ, vừa làm động tác cúi xuống, những hạt châu cài trên tóc cũng rủ xuống, tiếng đinh đinh lại vang lên.
“Phụt…Khụ khụ.” Triệu Húc đang uống trà thì bị sặc nước, Ninh Thư vội vàng lấy khăn tay ra lau miệng cho Triệu Húc: “Hoàng thượng, người sao thế?”
“Trẫm không sao, nàng cứ ăn đi.” Triệu Húc vươn tay ngăn Ninh Thư lại.
Ninh Thư lại ngồi xuống, ăn thêm vào miếng rồi sai Thu Linh thu dọn chén đĩa.
Triệu Húc trao đổi ánh mắt với công công, công công lập tức hiểu ra và nói: “Hoàng thượng, vừa rồi Tiểu Đức Tử có đến bẩm báo, Binh bộ truyền tin cấp báo tới, Binh bộ Thượng thư đã dâng tấu rồi.”
Triệu Húc đứng dậy, cau mày mắng mỏ: “Sao người không lập tức bẩm báo với trẫm?”
“Hoàng thượng thứ tội, nô tài thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang dùng bữa.” Công công quỳ xuống.
Ninh Thư: →_→
Đáng ghét, ngươi nghĩ người ta là kẻ ngốc ư, bắt nạt hậu cung không được can dự chuyện triều chính đây mà, Ninh Thư không hề hiểu biết gì về chuyện tiền triều.
Ninh Thư vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng: “Hoàng thượng, việc triều chính quan trọng, Hoàng thượng hãy mau đi xử lý chuyện triều chính đi ạ.”
“Nhưng mà…” sắc mặt Triệu Húc có chút bối rối: “Nhưng mà hôm nay là mùng một, theo lẽ thường trẫm phải ngủ ở hậu cung của Hoàng hậu.”
Ninh Thư: →_→
Đáng ghét, ngươi muốn đi mà lại còn muốn người ta cầu khẩn ngươi đi nữa.
Đúng là bệnh hoạn!
“Hoàng thượng hãy mau đi xử lý chuyện triều chính, nói không chừng đó là việc vô cùng hệ trọng, ngày mùng một qua rồi vẫn còn ngày rằm mà.” Ninh Thư ngại ngùng hướng về phía Triệu Húc nói: “Tình cảm là chuyện lâu dài, chứ đâu phải chuyện một sớm một chiều.”
“Khụ, Hoàng hậu quả thật là hiền tuệ.” Triệu Húc nói thêm một câu rồi quay người bước đi.
Ninh Thư nhìn bóng dáng của Triệu Húc từ đằng sau rồi liếc mắt một cái.
“Nương nương…”Thu Linh có vẻ bất lực nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư hơi động đậy cổ: “Bây giờ ta còn phải chuẩn bị yến tiệc Trung thu, ta sẽ dặn dò các ngươi chuẩn bị cho tốt.”
Không ngờ yến tiệc Trung thu lần này lại muốn thả Chu tiểu nghi ra, rốt cuộc Triệu Húc vẫn lo lắng cho nàng ta.
Ngươi được thả ra nhưng sẽ có cách nhốt ngươi lại, con hổ xổng chuồng thì cũng có ngày nhốt ngươi lại vào chuồng.
Trước ngày diễn ra yến tiệc Trung thu, các cung tần phi nữ đều bận rộn, không có việc gì cũng đến trước mặt Ninh Thư thỉnh an, khóc lóc kể lể rằng y phục của mình đã cũ kỹ, đồ trang sức bị mất…
Ninh Thư ra lệnh cho Ty Y Cục làm cho mỗi phi tần hai bộ trang phục, thì mấy phi tần đó mới dời sự chú ý từ Ninh Thư sang chuẩn bị làm y phục mới, chuẩn bị đồ trang sức mới, người thì khổ sở tập luyện vũ đạo, nhân cơ hội này lộ diện trước mặt Triệu Húc, giành được ân sủng.
Tóm lại thì cả hậu cung này đều bận rộn.
Đến ngày rằm, yến tiệc được trang trí rất hoa lệ, giăng đèn khắp nơi, mọi người ăn uống linh đình, rượu ngon lại có giai nhân nhảy múa.
Ninh Thư và Triệu Húc ngồi trên chánh điện, phía dưới là các cung tần phi nữ, giữa điện có các vũ nữ với xiêm y lộng lẫy đang mua vui cho họ.
Ninh Thư liếc mắt nhìn Chu tiểu nghi, Chu tiểu nghi hôm nay rất đẹp, bởi vì thân phận của mình nên Chu tiểu nghi ngồi ở phía sau cùng, mình cô một thế giới, rất có khí chất.
Thỉnh thoảng lại lén uống một chén rượu, gương mặt nàng ta có chút đỏ vì say, có cảm giác quyến rũ vô cùng.
Ninh Thư phát hiện thấy ánh mắt của Triệu Húc chốc chốc cũng nhìn về phía Chu tiểu nghi.
Tuy nàng ta ngồi ở phía xa, nhưng dung mạo của Chu tiểu nghi cộng thêm dáng vẻ hơi say rượu, khiến cho nàng ta càng nổi bật hơn.
Trang phi trông thấy sự giả dối của Chu tiểu nghi, bất chợt liếc mắt một cái.
Cho dù thế nào, Trang phi vẫn căm ghét Chu tiểu nghi, trong lòng cảm thấy may mắn vì không hợp tác với con người này, hợp tác cái gì chứ, nhìn thấy Chu tiểu nghi là nàng ta đã nuốt không trôi rồi.
Trang phi xuất thân tướng môn, không thèm ra vẻ tiểu nhân giống như Chu tiểu nghi.
Lúc này, một đội vũ nữ đột nhiên ùa vào, trong điện vang lên tiếng sáo trúc, một vũ nữ làm động tác vẫy ống tay áo, ảo diệu điêu luyện.
“Chu tiểu nghi, thứ rượu này ngon đến như vậy sao, trẫm thấy nàng uống mấy chén rồi đấy?” Triệu Húc lên tiếng, hướng về phía Chu tiểu nghi.
Chu tiểu nghi ngây người quay sang nhìn Triệu Húc, gương mặt có chút đỏ vì say rượu, đôi mắt mơ màng, vội vàng đứng dậy: “Thần thiếp, tần thiếp trước đây chưa từng uống loại rượu quả này.”
Triệu Húc không nhịn được cười lên một tiếng: “Nàng uống ít thôi, loại rượu này tuy ngọt nhưng rất dễ say đấy.”
Chu tiểu nghi cười rất tươi: “Tần thiếp biết rồi.”
“Ký chủ chú ý, có thích khách trong đám đông, ký chủ hãy chuẩn bị hộ giá.” Hệ thống sủng phi lên tiếng.