Sự việc túi thơm, Chu quý nhân có thể xác định một trăm phần trăm là mình là bị oan uổng, cô ta chỉ là thật không ngờ Triệu Húc lại đột nhiên chất vấn như vậy.
Chu quý nhân quỳ trên mặt đất, sự lạnh lẽo trên sàn nhà xuyên qua đầu gối truyền đến từng ngóc ngách trong thân thể, khiến cho Chu quý nhân cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.
"Hoàng thượng, xin người tin tưởng thần thiếp, thần thiếp thật sự trong sạch." Chu quý nhân một bên thê lương hướng Triệu Húc kêu oan, một bên dốc sức liều mạng gọi hệ thống sủng phi trong lòng, nhưng mà hệ thống sủng phi này ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Bộ dạng của Chu quý nhân lúc này không khác gì cánh hoa bị nghiền nát thành bùn, thê mỹ vô cùng, thế nhưng Triệu Húc vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như trước, toàn bộ trên dưới đều tràn đầy khí tức thô bạo, đối với việc Chu quý nhân cầu khẩn không có chút phản ứng nào. Trở mặt quả nhiên là nhanh hơn so với lật sách, thật không biết xấu hổ.
Ninh Thư trầm tư một chút, rồi lại hành lễ với Triệu Húc nói: "Hoàng thượng, nô tì nhất định sẽ thẩm vấn cẩn thận Chu quý nhân, nô tì sẽ cho Hoàng thượng một câu trả lời thỏa đáng nhất."
"Đây cũng không phải là chuyện bình thường ở hậu cung, Chu quý nhân cùng vũ nữ kia có liên quan với nhau, vậy nàng ta cũng chính là thích khách." Triệu Húc mặt lạnh nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ninh Thư: "Trẫm muốn đích thân thẩm vấn."
"Ý tứ của Hoàng thượng là?" Vẻ mặt Ninh Thư mơ hồ dò hỏi Triệu Húc.
Triệu Húc nói: "Trẫm hoài nghi Chu quý nhân cùng với vũ nữ kia thật sự là cùng một phe, cố ý cứu giá chỉ là vì muốn lấy được sự tín nhiệm của trẫm mà thôi."
Ninh Thư: … Cái tư duy này...
"Điều đó không thể nào, lúc ấy Chu quý nhân cũng bị vũ nữ đâm bị thương rồi mà." Ninh Thư nhìn lướt qua Chu quý nhân lúc này cũng là một bộ dạng mơ màng.
"Đây gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn, nếu như có thể giết trẫm thì là tốt nhất, giết không được thì liền tìm cách lấy được sự tín nhiệm của trẫm." Triệu Húc xoay đầu lại hướng về phía công công thân cận nói: "Kêu thị vệ đem Chu quý nhân bắt vào đại lao, trẫm muốn đích thân thẩm vấn, bất luận là kẻ nào cũng không được xem."
"Vâng."
"Hoàng thượng, Hoàng thượng." Chu quý nhân biểu lộ ngây ngốc sau đó liền lập tức kịp phản ứng lại, nhanh chóng leo đến bên giường, giữ lấy ống quần của Triệu Húc kêu lên: "Hoàng thượng, thần thiếp thật sự là bị oan, Hoàng thượng, người phải tin tưởng thần thiếp."
"Tần thiếp không hề có liên quan tới vũ nữ." Chu quý nhân rất chân thành, bởi vì cô ta thật sự bị oan mà.
Vì cái gì mà Triệu Húc lại đem tội danh như vậy gán lên trên đầu cô ta chứ, cô ta không hành thích vua, cô ta không...
Hai tên thị vệ đi tới, bắt lấy cánh tay Chu quý nhân kéo nàng ra bên ngoài, Chu quý nhân liều mạng giãy giụa, liều mạng hướng về phía Triệu Húc kêu: "Hoàng thượng, người phải tin tưởng thần thiếp."
"Lôi xuống." Triệu Húc phất phất tay.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng, hu hu…" Chu quý nhân bị bắt đi rồi vẫn còn thê lương mà hô hào, cuối cùng bị thị vệ bịt miệng lại, chỉ còn phát ra những thanh âm ư ư ư.
Triệu Húc sắc mặt thâm trầm, híp mắt lại khiến cho người khác không thể biết được trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ninh Thư nhìn lướt qua Triệu Húc, cúi đầu xuống, người nam nhân này thực là… Không có chút nào phòng bị, không có một tia băn khoăn, Triệu Húc liền cứ vậy mà động thủ.
Đây mới thực sự là trêu đùa người chơi trong lòng bàn tay này.
Đem đồ mà nữ nhân tặng cho mình để hãm hại lại nữ nhân đó, cái loại chuyện như vậy người có thể làm được đúng là chỉ có Hoàng thượng mà thôi, làm việc cũng quá cẩn thận rồi. Hắn là hoàng đế, tùy tiện tìm lý do nào đó cũng có thể xử trí Chu quý nhân, nhưng hắn lại chọn dùng phương thức này.
"Hoàng hậu." Triệu Húc đã cắt đứt sự trầm tư của Ninh Thư. Ninh Thư lập tức trả lời: "Hoàng thượng có gì phân phó?"
Triệu Húc có chút mệt mỏi xoa xoa cái trán: "Không nên để cho hậu cung truyền đi tin tức Chu quý nhân là hồ ly tinh gì gì đó."
"Nô tì đã biết." Ninh Thư hạ mình: "Hoàng thượng, hiện tại cách giờ vào triều còn một thời gian nữa, Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi thật tốt đi."
Triệu Húc ừ một tiếng, sau khi để tì nữ chỉnh trang lại y phục thì liền rời đi.
Triệu Húc vừa đi, Trang phi liền dài thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực, xoay đầu lại nghi ngờ hỏi Ninh Thư: "Cái túi thơm kia?"
"Không cần để ý." Ninh Thư nhàn nhạt nói.
"Vậy Chu quý nhân?" Trang phi đến bây giờ đầu óc vẫn chưa bình phục lại được, không nghĩ ra tại sao Chu quý nhân lại phải hạ độc mưu hại Triệu Húc: "Không cần phải xen vào, Hoàng thượng nói Chu quý nhân là thích khách thì nàng ta chính là thích khách."
Ninh Thư nhìn Trang phi: "Có lẽ Chu quý nhân thật sự có tiên đơn đấy."
"Cái gì?" Trang phi có chút mê mang.
Ninh Thu rời khỏi Ngọc Quỳnh uyển, xem ra buổi tối hôm nay ngủ không được rồi. Ninh Thư vốn định ra tay tạo ra tin đồn cho Chu quý nhân này chân thật một chút, để người ta đồn đại Chu quý nhân là hồ ly tinh gì gì đó. Không nghĩ tới vậy mà Triệu Húc lại ra tay trước rồi.
Ninh Thư có lý do để hoài nghi Triệu Húc đang nhắm tới việc trường sinh bất lão, nhắm tới tiên đơn có thể khiến thanh xuân dừng lại vĩnh viễn đấy.
Không nên coi thường sự cuồng nhiệt của đế vương cổ đại đối với nhu cầu trường sinh bất lão, Tần Thủy Hoàng còn để cho Từ Phúc đi tìm tiên đan nữa là, rất nhiều đế vương ăn đan dược xong kết quả ngược lại lại là đoản mệnh, cái chết lại đến sớm hơn.
Chu quý nhân càng ngày càng đẹp, càng ngày càng có tiên khí, là ai thì cũng có thể nhìn ra được sự biến hóa đó.
Khi yêu người nào đó thì liền vô thức xem nhẹ những kỳ quặc trong đó, vô thức xem nhẹ khuyết điểm của người yêu, người tình trong mắt hóa Tây Thi mà.
Bây giờ Triệu Húc không còn yêu mến Chu quý nhân nữa, với hắn mà nói, nữ nhân ở hậu cung đều giống nhau, Chu quý nhân tuy rằng đặc biệt một chút, nhưng mà thời điểm có lợi ích lớn hơn nữa tới, Triệu Húc khẳng định sẽ vứt bỏ Chu quý nhân, đổi lại là những nữ nhân khác thì cũng giống nhau thôi.
Hậu cung này tốt xấu lẫn lộn, không riêng gì những người cùng giới đánh nhau mà dù khác giới cũng sẽ đánh nhau, leo lên được tới hoàng đế thì cũng muốn đấu trí như hoàng đế.
Trở lại Trường Thu cung, Ninh Thư giật giật cổ, nói với Thu Linh: "Đem tất cả những thứ trên đầu đều lấy hết xuống đi."
"Vâng."
Bên này, Chu quý nhân bị thị vệ bắt giữ vào một căn phòng tối, cái phòng tối này chỉ có một cửa sổ, chung quanh đốt những ngọn đèn lờ mờ. Thấy không rõ lắm xung quanh có cái gì.
"Vào đi." Chu quý nhân bị ném vào trong liền cầm lấy song sắt, la lớn: "Thả ta ra ngoài, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta bị oan."
Chu quý nhân liều mạng hô, sau đó còn truyền ra từng đợt vọng lại khiến cho không gian xung quanh càng thêm thâm trầm, đáng sợ...
Chu quý nhân sắc mặt trắng bệch, thần sắc sợ hãi: "Ta nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ…"
"Hệ thống, hệ thống, cầu ngươi phát ra âm thanh gì đó đi, ta nên làm cái gì bây giờ." Chu quý nhân ngồi xổm xuống, ôm đầu.
Hệ thống sủng phi lên tiếng nói: "Ngươi quả thực chính là một phế vật."
"Ngươi phải cứu ta, chúng ta là một phe, ta mà có chuyện gì thì ngươi cũng không có chỗ nào tốt hết." Chu quý nhân vội vàng hô, mặt của cô ta hoảng sợ đến độ bóp méo: "Nhanh nghĩ biện pháp đi."
"Không có gì là cùng một phe cả, chỉ cần lãng phí một chút năng lượng liền có thể thoát khỏi phế vật nhà ngươi, ta đã thấy nhiều kí chủ như vậy rồi, ngươi là người không có đầu óc nhất. Quả nhiên, người hiện đại với người cổ đại không giống nhau." Hệ thống sủng phi lạnh lùng nói.
Chu quý nhân ngẩn cả người, hệ thống muốn vứt bỏ nàng, chuyện này sao có thể, hệ thống vứt bỏ nàng, nàng nên làm gì bây giờ.
"Không, không thể, ngươi không thể rời bỏ ta." Chu quý nhân bưng lấy đầu thì thào nói: "Cầu ngươi không nên vứt bỏ ta, ngươi muốn ta làm cái gì thì làm cái đó, van ngươi."
Hệ thống sủng phi không phát ra tiếng, Chu quý nhân sợ hãi đến mức trái tim cũng co lại: "Nếu như ngươi vứt bỏ ta, ta sẽ đem bí mật của ngươi nói ra."