Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Vai trái đau đến nỗi Nhan Thời Oanh phải liên tục hít hà, nhưng cô bỗng nhiên bật cười.
Quả nhiên, đây mới là ác ý mà kịch bản dành cho mình. Cho dù biết trước cốt truyện cũng vẫn thua một nước cờ. Vốn dĩ là vai ác đối địch với Tần Thư Dao, lại không hiểu vì sao có ác cảm với cô. Dù cho cô nỗ lực thay đổi cốt truyện lại như cũ chếch theo chiều hướng vốn dĩ của nó...
Bất quá càng như như vậy, lúc chơi mới càng thú vị a!
Nhan Thời Oanh cười, khẽ liếm môi.
Nếu hai người Việt Tu Ninh đã rung động với Tần Thư Dao, vậy cô không thể không dùng một chút thủ đoạn vớt vát lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất và nhanh nhất chính là lấy được slot diễn phía sau slot diễn của Tần Thư Dao. Cũng chính là slot diễn hạ màn của ngày kỷ niệm thành lập trường.
Ưu thế lớn nhất hiện nay của cô chính là biết trước tình tiết tiếp theo, cho nên hôm đó Tần Thư Dao sẽ biểu diễn tiết mục gì, biểu diễn ra sao, cô còn rõ ràng hơn cả nàng ta. Mà cô cần phải có được tiết mục càng kinh diễm hơn Tần Thư Dao.
Nhan Thời Oanh không giống nguyên thân vì được nuông chiều từ bé nên rất nhiều thứ chỉ học qua loa, sơ sài, Nhan Thời Oanh càng tôn thờ chủ nghĩa nhất nghệ tinh nhất thân vinh, đã học thứ gì rồi phải học cho đến nơi đến chốn.
Vấn đề duy nhất ở đây chính là, muốn vào được danh sách biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường cũng phải tranh đua rất nhiều. Tuy cô có thân phận là thành viên của Thánh Bạc, muốn được vào danh sách sẽ dễ hơn một chút, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa phải cướp đi vị trí của tiết mục sớm được định sẵn. Chưa bàn đến việc sẽ đắc tội người khác, chỉ riêng việc thuyết phục giáo viên thay đổi danh sách cũng đã là một khó khăn cực lớn.
Bất quá nếu có thể thắng Tần Thư Dao, chút khó khăn này đã xá gì?
Quyết định xong, Nhan Thời Oanh dưới sự giúp đỡ của nữ sinh đứng lên, bình tĩnh nhặt lên tư liệu bị giẫm đầy dấu giày, sau khi điền thông tin xong liền cầm đồ rời đi.
Lúc đi ngang qua Hạ Phồn Dịch cùng Việt Tu Ninh, bọn họ còn đang cười đùa vui vẻ thảo luận về học muội can đảm ban nãy, căn bản không chú ý đến Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh quét mắt nhìn họ một cái, sau đó không hề quay đầu, bình tĩnh, ung dung bước ra khỏi cửa.
Ngay lúc Nhan Thời Oanh lướt qua hai người, Hạ Phồn Dịch bỗng nhiên phát hiện cạnh chân mình có một thứ sáng lấp lánh.
Cậu nhặt lên nhìn, đó là một con bướm màu bạc.
Thiết kế giản dị, bình thường, như thể rơi từ một món trang sức nào đó, rõ ràng là đồ của nữ sinh.
Trong đầu Hạ Phồn Dịch lập tức liền nhảy ra một bóng người.
Chẳng lẽ... đây là của học muội ban nãy sao?
Hạ Phồn Dịch bất giác nhếch môi, ngẩng đầu nhìn theo hướng Tần Thư Dao rời đi.
Lần sau nếu có cơ hội gặp được nàng, cậu nhất định phải tự mình hỏi xem.
***
Khi Nhan Thời Oanh phải chạy vạy khắp nơi để được vào danh sách biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường, cô liền biết chuyện này không dễ dàng như mình đã nghĩ.
Để đảm bảo hiệu quả hoạt động, trước khi ngày kỷ niệm thành lập trường chính thức được chuẩn bị, danh sách tiết mục đều đã được quyết định. Hiện tại Nhan Thời Oanh nếu đi theo lưu trình bình thường, chắc chắn đã quá muộn cho nên cô chỉ có thể lợi dụng các mối quan hệ của Nhan gia.
Rong ruổi cả một buổi sáng, vất vả lắm giữa trưa mới có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, Nhan Thời Oanh lại bất giác nhìn thấy trong túi còn để vòng tay của Quý Lạc Thanh.
Lần trước, sau khi ngoài ý muốn cầm vòng tay của anh, cô vẫn chưa tìm được cơ hội trả lại.
Nhan Thời Oanh đang nghĩ xem khi nào có cơ hội đi tìm Quý Lạc Thanh một chuyến, lại thấy Hứa Uyển Vận đang đi về phía mình.
Hứa Uyển Vận là một trong những chị em tốt của Tần Thư Dao, lần trước họ gặp nhau là lúc vì nguyên chủ làm ngã bể tượng điêu khắc nên muốn cô xin lỗi.
Lần này nàng ta đến tìm cô, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ vì chuyện suất vào câu lạc bộ kịch nghệ đi?
Danh sách trúng tuyển của câu lạc bộ kịch nghệ đều được thông báo công khai, nếu không phải cô chen ngang, trong cốt truyện gốc, người lấy được suất đề cử này chính là Hứa Uyển Vận.
Quả nhiên, nàng ta ngồi xuống, vừa mở miệng liền nói, "Tôi biết suất vào Thánh Bạc bị cô giành mất"
Hứa Uyển Vận tháo mắt kính xuống, lạnh lùng nhìn cô, "Nói thật, tôi cực kì căm ghét cô"
Nàng nhìn Nhan Thời Oanh, như thể đang cố kiềm nén cảm xúc đang chực chờ bùng nổ. Không có gọng kính, trong ánh mắt nàng ta chính là sự lạnh giá, chán ghét và phản cảm không chút che giấu.
Kỳ quái thật, những người bên cạnh Tần Thư Dao vì sao đều có địch ý địch ý với cô nhỉ?
Nhưng điều khiến Nhan Thời Oanh càng kỳ quái chính là, theo những gì Hứa Uyển Vận nói, nàng ta dường như cực kì nắm chắc việc bản thân sẽ vào được câu lạc bộ kịch nghệ. Nhưng một học sinh với gia cảnh bình thường như nàng ta, sự tự tin kia rốt cuộc từ đâu ra?
Theo trực giác, Nhan Thời Oanh nghĩ mình dường như đã bỏ sót một ít tin tức mấu chốt. Nhưng còn chưa kịp ngẫm lại, cô nghe thấy Hứa Uyển Vận nói, "Thêm việc trước đây cô bảo tôi điều tra Quý Lạc Thanh, tôi sẽ không làm nữa. Những tư liệu kia tôi đều để trong hộc tủ riêng của mình, cô theo tôi đi lấy"
Hứa Uyển Vận lần nữa mang mắt kính đứng lên.
Nhan Thời Oanh trong lòng nhảy dựng, chờ một chút? Điều tra Quý Lạc Thanh?
Cốt truyện gốc chỉ miêu tả sơ lược về việc nguyên chủ ép buộc Quý Lạc Thanh kết giao với Tần Thư Dao, không ngờ những tình báo có được liên quan đến Quý Lạc Thanh lại do Hứa Uyển Vận cung cấp.
Đối với hệ thống này, trừ bỏ những giả thiết tốt trong cốt truyện, những tình tiết khác nó không hề biết, cho nên tư liệu về những vai phụ lên sân khấu không nhiều lắm càng ít đến đáng thương, nên phải tự cô cẩn thận mò mẫm. Ngày đó nó hại cô suýt nữa bị Liên Thiếu Bách bắt tại trận.
Biết có thể được đến tư liệu về Quý Lạc Thanh, Nhan Thời Oanh lập tức đứng bật dậy, không chút do dự đi theo Hứa Uyển Vận.
Khi gần đến nơi, Hứa Uyển Vận bị bạn cùng phòng đột xuất gọi đi. Trước khi đi nàng đưa chìa khóa cho Nhan Thời Oanh, "Đồ vật ở bên trong cùng hộc tủ, lát nữa tôi sẽ quay lại tìm cô"
Nhan Thời Oanh nhận chìa khóa, đi theo hướng Hứa Uyển Vận chỉ.
Trong từng hàng tủ cao lớn, Nhan Thời Oanh rất nhanh tìm được ngăn tủ của Hứa Uyển Vận. Vừa mở ra, bên trong quả nhiên có một sấp tư liệu về Quý Lạc Thanh.
Những tư liệu phía trước đại khái đều có trong cốt truyện, Quý Lạc Thanh là một học sinh thoạt nhìn có gia cảnh bình thường, chăm chỉ hiếu học, khắc khổ nghiêm túc, vô cùng hứng thú với đội thực nghiệm của giáo sư Thẩm.
Nhan Thời Oanh nhanh chóng lật qua vài tờ, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên một hàng chữ.
Nhan Thời Oanh còn ngỡ mình nhìn lầm, nhưng sau khi nhìn lại lần nữa, xác nhận mình không hề lầm, cô không kiềm được nhíu chặt mày.
Lần mà cô và Quý Lạc Thanh mới gặp nhau, dựa theo cốt truyện gốc, cô vốn dĩ bắt Quý Lạc Thanh phải kết giao với Tần Thư Dao, lại dùng cơ hội vào đội thực nghiệm của giáo sư Thẩm dụ hoặc Quý Lạc Thanh.
Bởi vì cô biết, trong cốt truyện gốc, Quý Lạc Thanh vẫn luôn nỗ lực, thậm chí bỏ lỡ cả Tần Thư Dao, chỉ vì có thể vào được đội thực nghiệm của giáo sư Thẩm.
Nhưng trong tư liệu này lại viết, Quý Lạc Thanh vốn dĩ là một thành viên trong đội thực nghiệm đó, chỉ là trước đó không lâu, anh lại tự động xin rút. Giáo sư Thẩm đã tự mình giữ anh lại nhưng vô dụng.
Điểm này đầy sự mâu thuẫn.
Nên biết mục đích hiện tại của Quý Lạc Thanh khi phải nỗ lực hoạt động khắp nơi chính là để có thể tiến vào đội thực nghiệm của giáo sư Thẩm. Và cô sở dĩ sẽ dùng nó dụ hoặc Quý Lạc Thanh cũng là vì điều kiện để vào được đội thực nghiệm kia cực kỳ hà khắc.
Nếu Quý Lạc Thanh vẫn luôn nỗ lực vì vị trí kia, vậy vì sao còn chủ động xin rút?
Nếu không phải Nhan Thời Oanh ngoài ý muốn đoạt lấy vị trí của Hứa Uyển Vận, nói không chừng cô chẳng thể biết được sự thật này.
Nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh liền cân nhắc việc lần sau khi trả lại vòng tay sẽ thử anh một chút.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là làm sao có thể giành được tiết mục hạ màn trong ngày kỷ niệm thành lập trường. Nhan Thời Oanh đang nghĩ, lại nghe phía sau hàng tủ không xa truyền đến tiếng trò chuyện của vài nam sinh.
"Cậu nghe ai nói vậy? Tiết mục biểu diễn của câu lạc bộ chúng ta trong ngày kỷ niệm thành lập trường thật sự bị đoạt mất? Sao có thể, là ai làm?"
Nhan Thời Oanh hô hấp căng thẳng, lập tức nhớ đến tiết mục hạ màn vốn dĩ thuộc về câu lạc bộ máy móc, mà phòng học chuyên ngành của mấy người kia cách đây không xa.
"Cậu không cần biết tôi nghe ai nói, cậu biết Nhan Thời Oanh không?"
"Nhan Thời Oanh? Là vị đại tiểu thư nhà họ Nhan kia sao?"
"Chính là cô ta, tôi nghe bảo cô vì việc này mà chạy đôn chạy đáo suốt một buổi sáng, chỉ còn đợi giáo viên phụ trách buổi chiều trở về liền sửa lại danh sách tiết mục"
"Ha ha, cô ta muốn chơi nổi còn dám chơi trên đầu câu lạc bộ của chúng ta sao? Cô ta không biết bộ trưởng câu lạc bộ của chúng ta là ai à? Yên tâm đi, cô ta tuyệt đối sẽ không cướp được vị trí kia đâu. Số người mỗi năm muốn diễn tiết mục hạ màn nhiều như vậy, người thật sự được chọn đều ưu tú xuất sắc, vị trí này không đơn giản chỉ cậy vào việc có Nhan gia chống lưng là lấy được. Cậu đã quên câu lạc bộ của chúng ta đạt được vị trí kia bằng cách nào sao?"
"Nói là nói vậy, nhưng nếu cô ta thật sự cướp được vị trí kia thì phải làm sao?"
"Nếu cậu nói đối phương là nhóm người Cảnh Văn An tôi còn tin, Nhan Thời Oanh kia á?", nam sinh kia đầy vẻ khinh thường nói, "Cái loại ngực to óc như trái nho kia sao làm được. Hơn nữa dù có giành được, cô ta có thể biểu diễn cái gì chứ? Trong nhóm thiên kim danh môn, cô ta có thể xem là người tệ hại nhất. Cậu không thấy ngày thường có bao giờ Nhan gia mang cô ta theo tham dự các bữa tiệc đâu? Ngay cả học sinh mới vừa vào trường năm nay còn giỏi hơn cô ta"
"Đừng nói vậy, Nhan Thời Oanh thật ra rất xinh đẹp, đặc biệt là dáng người, cực kì tiêu chuẩn..."
"Các người bàn tán chuyện này ở đây, không sợ bị chính chủ nghe thấy sao?"
Một giọng nữ thánh thót truyền đến, tuy ban nãy khi nói chuyện, thái độ của họ rất vênh váo tự đắc, nhưng khi có kẻ thứ ba chen ngang, vẫn chột dạ nhìn dáo diếc chung quanh.
"Ai đang đứng đó?"
Một bóng người từ sau hàng tủ cao bước ra. Khi nhìn rõ đối phương là ai, vẻ chột dạ trên mặt những nam sinh kia chậm rãi biến thành miệt thị, "Là cô à"
Nhìn thấy chỉ có một mình Nhan Thời Oanh, một nam sinh bỗng đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh, sau đó cười lạnh đi đến gần Nhan Thời Oanh, ánh mắt không ngừng chú ý xunh quanh, "Chỉ có một mình cô sao? Đến vừa đúng lúc, nghe nói cô muốn giành tiết mục của câu lạc bộ chúng tôi?"
Nam sinh kia cực kì cao lớn cường tráng, chỉ mới đến gần vài bước, cái bóng cao lớn của hắn đã phủ kín người Nhan Thời Oanh. Hắn đứng ngược sáng, nét mặt âm trầm lãnh khốc như ma quỷ, đầy tính áp bách đến gần Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh nội tâm không khỏi sửng sốt, vô thức lui về sau vài bước, chờ một chút, người của câu lạc bộ này thế nhưng không thèm nói lý liền muốn trực tiếp động thủ sao?
Là cô sơ suất... Vốn dĩ cô muốn mượn cơ hội này, moi được vài tin tức từ miệng họ, nhưng không ngờ họ lại có ý định trực tiếp động thủ.
Nơi này không gian eo hẹp, không dễ chạy trốn, nghe bọn hắn vừa rồi đánh giá mình với thái độ đầy căm phẫn như thế, có lẽ thấy cô chỉ đi một mình nên muốn nhân đây giáo huấn cô một chút.
Đang miên man suy nghĩ, Nhan Thời Oanh nhìn nam sinh kia chậm rãi giơ tay lên, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách tự thoát thân.
Hứa Uyển Vận có nói sẽ quay lại tìm cô, nhưng nàng ta ghét cô như vậy, thấy được một màn này có lẽ hận không thể bỏ đi ngay nữa là...
"Các người đang làm gì vậy hả?! Câu lạc bộ bên ngoài xếp hạng nhất, bên trong chính là đối xử với học sinh khác như vậy sao?"
Một tiếng a trầm thấp vang lên, Nhan Thời Oanh sửng sốt, quay đầu liền nhìn thấy Hứa Uyển Vận.
Nàng ta vội bước đến, không chút sợ hãi, lạnh giọng nói với mấy nam sinh kia, "Chẳng lẽ chỉ vì một tiết mục trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, các người liền muốn đánh người sao? Đây là cách đối xử với học sinh khác của câu lạc bộ máy móc à? Hay nên nói, tác phong làm việc của câu lạc bộ máy móc luôn là như vậy, không từ thủ đoạn?"
Nói xong Hứa Uyển Vận hơi nghiêng đầu, nhưng lại như muốn nói cho mấy người đối diện nghe. Nàng ta lạnh lùng nói, "Yên tâm, ban nãy tôi đã ghi âm hết rồi, nếu bọn họ dám động tay động chân với cô, trường học tuyệt đối sẽ không tha cho họ"
Theo ý của nàng như thể ngay từ đầu nàng ta liền đã có mặt ở đây.
Nhan Thời Oanh đối với việc nàng ra mặt bảo vệ mình có chút ngoài ý muốn.
Đối diện với ánh mắt cảnh giác của Hứa Uyển Vận, nhóm người đối diện chợt sửng sốt, một nam sinh cao lớn bỗng nhiên ngượng ngùng vẫy vẫy tay, "Vị học muội này, có phải... em đã hiểu lầm gì không?", đôi mắt hắn như run rẩy mà chớp chớp nhìn Nhan Thời Oanh, "Thật ra, chúng tôi chỉ muốn mượn cơ hội này xin số điện thoại Nhan học muội thôi mà......"
Nhan Thời Oanh ngẩn người, phá lệ chửi một câu thô tục trong lòng.
Đệt, thì ra họ thèm cơ thể cô.
Phát giác tư thế của mình thật sự rất giống muốn đánh người, nam sinh có chút ngượng ngùng gãi ót, "Gần đây tôi học võ nên vô thức"
Nhan Thời Oanh thở phào, trong lòng dần thả lỏng nhưng đồng thời lại xuất hiện một suy nghĩ khác.
Trong cốt truyện gốc, câu lạc bộ máy móc thật ra có liên hệ khá nhiều với câu lạc bộ của cùng Tần Thư Dao. Tiết mục hạ màn trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cô nhất định sẽ giành được, nói không chừng cô có thể lợi dụng cơ hội này, khiến câu lạc bộ máy móc trở thành mạng lưới tình báo của mình.
Nghĩ vậy, Nhan Thời Oanh nhìn nhóm người kia, nở một nụ cười cực kì vô tội, "Nếu đã như vậy, học trưởng có muốn đánh cuộc với tôi không? Người thắng có thể đưa ra một yêu cầu bất kì với người thua"
"Yêu cầu bất kì?!", mấy nam sinh đồng thời liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đen tối, khẽ nuốt nước miếng, "Yêu cầu gì cũng được sao?"
Hứa Uyển Vận thần sắc không rõ nhìn Nhan Thời Oanh, liền thấy cô nở một nụ cười tiêu chuẩn ngốc bạch ngọt, "Ừm, đương nhiên"
"Được! Đánh cuộc cái gì?"
Nhan Thời Oanh mỉm cười xán lạn lại ngây thơ, cô hơi nghiêng đầu nói, "Vậy đánh cuộc tiết mục hạ màn trong lễ ngày kỷ niệm thành lập trường cuối cùng sẽ về tay ai"
Cắn câu!
Đến tận khi mấy nam sinh của câu lạc bộ máy móc hoàn toàn đi mất dạng, Hứa Uyển Vận mới nhíu mày nhìn cô, tựa hồ không hiểu nổi vì sao ban nãy cô lại tùy tiện đánh cuộc như thế.
Theo nàng, nàng cũng thấy mấy nam sinh kia nói không sai, thấy cô không hề có cơ hội chiến thắng.
"Ban nãy cô..."
"Ban nãy thật cảm ơn cậu"
Hai người thế nhưng đồng thời mở miệng.
Không đợi Hứa Uyển Vận nói tiếp, Nhan Thời Oanh bỗng nhiên đi về phía nàng một bước, "Hứa Uyển Vận, cậu có muốn làm giao dịch với tôi không?"
Hành động Hứa Uyển Vận bảo vệ cô ban nãy khiến cô đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng cực kỳ lớn mật.
Trong kế hoạch phá hủy thế giới này, nói không chừng cô có thể dùng được Hứa Uyển Vận.
Hứa Uyển Vận ngơ ngẩn nhìn Nhan Thời Oanh, khác với nụ cười ngốc bạch ngọt ban nãy, hiện tại nụ cười trên mặt cô chính là loại càng đường hoàng sáng ngời. Một Nhan Thời Oanh như vậy, nàng trước kia chưa từng gặp qua, như thể có gì đó đang thiêu đốt đáy lòng nàng, Hứa Uyển Vận ma xui quỷ khiến hỏi, "Cái gì?"
Nhan Thời Oanh thầm thì gì đó bên tai nàng.
Hai mắt Hứa Uyển Vận trợn to, có chút không dám tin nhìn cô, "Cô nói thật sao?"
Nhan Thời Oanh gật đầu mỉm cười.
18/12/2022