CHƯƠNG 128: NGÃ BÀI
Lâm Thanh Mai lần đầu nghe Lập Gia Khiêm dùng thái độ bình đẳng nói chuyện với cô, cô biết giữa người với người vốn nên bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau.
Nhưng trong thế giới của Lập Gia Khiêm, chỉ sợ anh đã quen được người khác xu nịnh, anh lại vì cô mà thay đổi đến thế, cô không phải không cảm nhận được.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, Lập Gia Khiêm kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời.
Cuối cùng, cô quyết định đặt lòng tin ở anh: “Gia Khiêm, em tin anh.”
Con ngươi của anh lóe lên một tia sáng đầy lộng lẫy, trái tim thấp thỏm cũng bình tĩnh trở lại.
Nhướng lông mày đầy vui mừng, anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô một cái: “Cảm ơn vì em đã tin tưởng anh.”
Lâm Thanh Mai nở một nụ cười thật tâm, nụ cười này làm anh xuyến xao vô cùng.
Lúc này, Lập Gia Khiêm đứng lên đi tới bàn làm việc lấy ví tiền, sau đó quay về ngồi cạnh cô.
Lâm Thanh Mai tò mò nhìn anh, chỉ thấy anh lấy trong ví ra một tờ giấy được gấp thành hình vuông.
Anh mở tờ giấy ra rồi đưa đến trước mặt cô, Lập Gia Khiêm nở nụ cười đầy lưu manh: “Nhớ kỹ, sau này anh chính là chủ nợ của em.”
Lâm Thanh Mai nhìn tấm giấy nợ mà cô viết cho Louis nằm trong tay anh, kinh ngạc nói: “Sao nó lại ở chỗ anh…”
Anh gõ nhẹ vào trán cô, trách cứ: “Bé yêu, mượn tiền sao không hỏi người đàn ông của em, mà đi tìm chỗ xa xôi diệu vời chi vậy, em mượn nhiều như vầy có trả nổi không?”
Sắc mặt Lập Gia Khiêm có chút không được tốt, nhưng trong lời nói thì lại mang âm hưởng cưng chiều Lâm Thanh Mai cùng với một chút kiêu ngạo, cô hỏi: “Anh trả lại tiền cho Louis giúp em rồi sao?”
“Nói thừa, không lẽ ngồi chờ anh ta thừa cơ hội đến gặp em sao?” Lập Gia Khiêm nhìn cô giống như nhìn một bé gái làm sai chuyện.
Cô bắt đắc dĩ nói: “Em cũng hết cách, công ty của ba em…”
Lập Gia Khiêm nắn nắn khuôn mặt nhỏ của cô, nói chuyện như một bậc phụ huynh: “Chuyện của ba em anh đã biết lâu rồi, đó cũng là chiêu trò mà ba anh làm ra để ép em nhận 150 tỷ của ông. Ông già anh rất thích dùng tiền mua chuộc lòng người…Lâm Thanh Mai em cũng không tệ, không bị tiền tài khuất phục.”
Anh dùng ánh mắt khen ngợi cô, mắt Lâm Thanh Mai đỏ lên: “Thật ra nếu em đi đến bước đường cùng, không chừng cũng sẽ bị đồng tiền che mờ mắt…”
Thấy cô thẳng thắng như vậy anh lại có chút đau lòng, anh nói: “Em có biết tại sao anh lại để em đi theo Bạch Cảnh Thụy không?”
Lâm Thanh Mai kinh ngạc nhìn anh, cô không ngờ việc Bạch Cảnh Thụy chọn cô lại có liên quan đến Lập Gia Khiêm.
Thấy cô không hiểu, anh chủ động nói: “Anh muốn em học được cách làm người của anh ta, thành thật mà nói lúc em gặp ba anh chưa đánh đã lui, thậm chí còn không thèm nghe anh giải thích một lời đã trực tiếp phán anh tội tử hình, anh thật sự rất tức giận!”
Lập Gia Khiêm nói ra hết những lời trong lòng, điều này khiến Lâm Thanh Mai cảm động không thôi, trái tim vốn đã đóng kín trong nháy mắt lại mở ra, cô lập tức nhận lỗi: “Xin lỗi, lúc đó em thấy ba anh thật sự rất kích động.”
Anh thở dài một hơi: “Chuyện này cũng không thể trách em.” Lúc đó anh cũng chưa muốn nói chân tướng mọi chuyện cho cô nghe.
Nhưng bây giờ thì khác, để Lâm Thanh Mai một mình ở cạnh Bạch Cảnh Thụy, Lập Gia Khiêm bắt đầu thấy bất an.
Cảm giác này ngày càng mãnh liệt, anh không cách nào kiềm chế được nôn nóng trong lòng, vì vậy anh không kịp chờ đợi mà bay thẳng đến thành phố Z ngã bài với cô.
Anh đã nghĩ kĩ rồi, nếu anh thật sự muốn sống cả đời với Lâm Thanh Mai.
Có một số chuyện cần phải nói rõ với Lâm Thanh Mai.
Tránh vuột mất cơ hội mà ân hận cả đời!
Lâm Thanh Mai nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, chủ động vươn tay ôm lấy anh.
Bởi vì vội vã muốn an ủi anh mà cô đã quên rằng mình không có mặc đồ…
“Gia Khiêm, em muốn nói cho anh biết là em với Tạ Bân hay Bạch Cảnh Thụy thật sự không có gì hết, nếu sau này anh nghe được mấy lời đồn nhảm kia thì nhất định phải tin em có biết không?”
Tim cô đập loạn tứ tung khi nghe anh nói anh tin cô, ánh mắt Lâm Thanh Mai nhìn anh chăm chú không dám chớp mắt.
Cô quan tâm anh khiến anh vui như mở cờ trong bụng, anh bổ nhào đến đè cô xuống: “Hiếm khi em mới chủ động như vậy…”
Lâm Thanh Mai khổ não: “Anh đứng đắn chút đi, em đang hỏi anh đấy!”
Lập Gia Khiêm nâng khuông mặt nhỏ nhắn của cô lên, kiêng định nói: “Cô ngốc, nếu anh không tin em, anh còn đến thành phố Z để tìm em sao?”
Chính tai nghe anh nói rằng tin cô, trong lòng Lâm Thanh Mai tràn ngập cảm xúc khó tả, cô chủ động hôn lên gò má của anh…
Ánh mắt anh tối sầm lại: “Hôn có một cái mà đã muốn đuổi anh sao?”
……
Nửa tiếng sau, Lâm Thanh Mai xin tha như con mèo con, trong lòng anh lại tự khinh bỉ mình, anh thật sự đã quá mê muội cô rồi…
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên, Lâm Thanh Mai mới tỉnh táo lại chút đỉnh nhìn về phía đồng hồ báo thức.
“Trời ơi! Em trễ rồi…” Cô lập tức giẫy dụa muốn ngồi dậy.
Cả khuôn mặt Lập Gia Khiêm đen như đít nồi: “Lâm Thanh Mai em dám đi không!”
Hai tay cô chống trên người anh, khó xử: “Em còn có việc phải làm…”
Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Không lẽ trợ lý còn bận hơn cả tổng giám đốc anh sao?”
Lâm Thanh Mai chỉ chỉ điện thoại bàn: “Chắc là anh Thụy gọi đấy.”
Một tia sát khí xẹt qua mắt Lập Gia Khiêm, anh thẳng tay nhấc điện thoại lên: “Nghe, nói đi!”
Ở bên kia Bạch Cảnh Thụy đang ở trong phòng khách khách sạn của anh, tối qua Lâm Thanh Mai đã nói là buổi sáng cô sẽ đến đoàn phim để xem anh diễn, tới chiều thì phải đi xử lý công chuyện.
Anh ta chỉ muốn gọi thử xem cô đã dậy chưa, nhưng người bắt máy lại là một người đàn ông, điều này khiến anh có chút khó chịu.
“Gia Khiêm anh đến thành phố Z sao?”
Lập Gia Khiêm thẳng thừng: “Thật ngại quá, chúng tôi đang bận…cả sáng Lâm Thanh Mai đều ở bên cạnh tôi!”
Anh còn cố tình để điện thoại sang bên cạnh, hung hăng chiếm lấy thân thể Lâm Thanh Mai…
Cô không nghĩ là Lập Gia Khiêm lại lên cơn như vậy, nhất thời không phòng bị kêu thành tiếng, có muốn che miệng lại cũng không kịp nữa rồi.
Bạch Cảnh Thụy nghe thấy âm thanh ái muội của Lâm Thanh Mai, anh ta mới hiểu Lập Gia Khiêm nói họ bận là bận cái gì.
Bạch Cảnh Thụy lúng túng cúp điện thoại.
Trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, ban nảy Lập Gia Khiêm chắc chắc là cố ý, làm vậy là có ý gì?
Tuyên bố chủ quyền sao?
Lập Gia Khiêm cùng Lâm Thanh Mai ở trong khách sạn tới giữa trưa mới ngừng lại…
Cô mấy lần muốn ngồi dậy nhưng đều bị Lập Gia Khiêm đè trở lại.
……
Bạch Cảnh Thụy đang đóng phim tại phim trường, lần đầu tiên trong đời diễn hỏng nhiều như vậy.
Thấy anh mất tập trung như vậy, cả đoàn phim đều cảm thấy có chút vi diệu.
Người được xưng là ‘Bạch diễn một lần’ Bạch Cảnh Thụy lần đầu khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
Bị ngừng diễn nhiều đến nổi Bạch Cảnh Thụy phải chủ động yêu cầu tạm ngưng để điều chỉnh tâm trạng.
Anh ta một mình đi lên gác xếp nơi mà Lâm Thanh Mai và Lập Tư Thần đã từng đến.
Bạch Cảnh Thụy đứng bên cửa sổ, anh ta mặc một bộ đồ cổ trang hoa phục, anh mắt thâm trầm nhìn mặt hồ phẳng lặng đến xuất thần.
Hai ngón tay anh ta kẹp một điếu thuốc trông có vẻ không hợp với bộ phục trang, nguyên nhân khiến cảnh quay không thuận lợi lại là vì Lâm Thanh Mai.
Giọng cô trên điện thoại lúc đó mị hoặc đến chết người, làm cho người cuồng diễn như Bạch Cảnh Thụy đột nhiên có ý nghĩ như một người đàn ông bình thường!
Anh ta chỉ cần nghĩ đến một mặt kia của Lâm Thanh Mai thì không cách nào bình tĩnh lại được.
Giữa hai chân mày Bạch Cảnh Thụy xuất hiện một tia khổ não, anh ta bắt đầu nghi ngờ có phải anh ta đã sai khi để Lâm Thanh Mai làm trợ lý của anh….
Anh ta để cô có cơ hội đến gần anh ta, nhưng anh ta lại không thể chân chính tới gần cô.
Cô là người của Lập Gia Khiêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!