vCHƯƠNG 135: CÔ LÀ GIẢI DƯỢC
Hành động trước cả lý trí, dung nhan gần trong gang tấc khiến cho đầu óc của anh ta trống rỗng, nhịp tim nhanh đến mức khiến cho hô hấp của anh ta đều trở nên gấp gáp.
Lâm Thanh Mai hoàn toàn lâm vào giấc ngủ, hiện tại cũng chỉ có lay mạnh cô mới có thể khiến cô thức dậy.
Rốt cuộc, anh ta khẩn trương dán đôi môi hơi lạnh lên trên môi của Lâm Thanh Mai, một cảm giác tê dại giống như điện giật đánh trúng thần kinh của anh ta.
Còn không kịp suy nghĩ, đôi môi của anh ta đã không nghe theo sự điều khiển của bản thân, hàm răng của cô đóng chặt lại, anh ta không thể hôn sâu hơn, đành thôi…
Sợ cô tỉnh lại, Lập Tư Thần kết thúc qua loa.
Ánh mắt tĩnh mịch theo hô hấp của cô mà biến hóa, trong đại não nhảy lên tà niệm chưa bao giờ có.
Đến cả Chương Ngọc Lan có dáng người cực kỳ hoàn mỹ cũng không thể kích thích được anh xúc động, nhưng bây giờ nhìn Lâm Thanh Mai chỉ mặc một bộ váy ngủ bảo thủ hình phim hoạt hình bằng bông liền có phản ứng mãnh liệt, điều này đủ để khiến cho anh ta chấn kinh đến mức không thể diễn tả được…
Lập Tư Thần không khỏi bắt đầu suy nghĩ, Lâm Thanh Mai đến cùng thì có chỗ nào khác biệt?
Cô có gì, Chương Ngọc Lan cũng đều có.
Nghĩ tới đây, gương mặt của Lập Tư Thần càng ngày càng nóng bỏng, từ chỗ sâu của nội tâm, anh ta bắt đầu khinh bỉ chính mình, cảm thấy mình tựa như tên biến thái hèn mọn cuồng nhìn lén phóng thích tâm tư bẩn thỉu của mình vào lúc nửa đêm.
Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, anh ta vẫn không nỡ dời ánh mắt đi, bàn tay đàn ông có khớp xương rõ ràng, đẹp mắt của anh ta lại quỷ thần xui khiến bắt đầu mở nút thắt ở trên người của Lâm Thanh Mai…
Lập Tư Thần bỗng cảm giác toàn bộ đại não bị thiêu đốt đến mức rối tinh rối mù, còn chảy xuống một giọt máu mũi.
Trước khi mọi việc biến thành không thể ngăn cản được, Lập Tư Thần dùng ý chí kinh người, cấp tốc lau giọt máu mũi vì cô đi, sau đó cài hết lại toàn bộ nút thắt của quần áo cô, còn tắt cả đèn ngủ.
Phòng ngủ lại tối.
Lập Tư Thần cau mày, trước khi đi mang theo hoa hồng cùng công cụ, lặng yên không tiếng động rời khỏi gian phòng của Lâm Thanh Mai.
…
Mười phút sau, Lập Tư Thần lần nữa về tới trong xe Jeep.
Từ Nhân không kịp chờ đợi hỏi: “Thế nào?”
Lập Tư Thần nhìn chằm chằm một chỗ nào đó ở trong xe, không nói một lời, khoảng một phút sau, anh ta đột nhiên hỏi Từ Nhân: “Có thuốc lá không?”
Từ Nhân kinh ngạc: “Không phải anh không hút thuốc lá sao? Kết quả khiến cho anh sụp đổ sao? Chẳng lẽ vẫn không được?”
“Có thuốc lá không?” Âm thanh kìm nén của Lập Tư Thần khiến cho Từ Nhân có chút khẩn trương, anh ta lập tức mở tủ chứa đồ ra, lấy ra một bao thuốc lá nước ngoài.
“Thuốc lá rất hăng, anh hút chậm một chút…”
Nửa phút sau, Lập Tư Thần ngồi ở vị trí kế bên tài xế, một tay khoác lên ngoài cửa sổ xe, trong xe là khói thuốc mịt mù.
Từ Nhân cũng châm điếu thuốc lên, anh ta hỏi lần nữa: “Đến cùng là thế nào? Con mẹ nó anh khiến tôi vội chết đi được!”
Lập Tư Thần không nhìn anh ta, nhìn ngoài cửa sổ xe, ánh mắt có chút hoảng hốt, anh bình tĩnh nói một câu: “Tôi kém chút nữa đã làm ra loại chuyện không bằng cầm thú…”
Câu nói này khiến cho Từ Nhân lập tức mặt mày hớn hở: “Mẹ kiếp! Có thể khiến cho anh xúc động như vậy? Dáng dấp của Lâm Thanh Mai quả thực đẹp, là loại hình mà đàn ông thích, nhưng cũng không đến mức khiến cho trinh nam già ngàn năm như anh thất thường đến như vậy chứ?”
Lập Tư Thần không nói chuyện, lại hút một ngụm thuốc, anh ta không biết hút thuốc lắm, nhưng sức lực ở trong đáy mắt là thứ bình thường anh ta không có.
“Tôi rất xác định, quả thật chỉ có cô ấy có thể khiến cho tôi có cảm giác…” Đây là một tin tức tốt, hay là một tin tức xấu.
Tin tức tốt là bệnh của anh ta được cứu rồi.
Tin tức xấu là nếu anh ta muốn hoàn thành chuyện đó, anh ta nhất định phải theo đuổi Lâm Thanh Mai.
Nhưng lịch sử tình cảm của Lâm Thanh Mai gần đây có chuyện xấu, dùng lời khó nghe mà nói Lâm Thanh Mai chính là chiếc giày rách, không chỉ đã ly hôn, còn mập mờ không rõ với Tạ Bân, Bạch Cảnh Thụy.
Lời của Lập Tư Thần khiến cho Từ Nhân cười trên nỗi đau của người khác, cười ra tiếng: “Tôi chờ xem kịch vui… Nhìn xem anh có vì cô ta mà thay đổi nguyên tắc của mình hay không, lúc trước anh nói anh phải cưới một người con gái trong sạch về làm vợ, mà những gì Lâm Thanh Mai trải qua lại rất phong phú đấy…”
“Tôi nói tôi muốn cưới một cô gái trong sạch về làm vợ, vì đó là quy định của nhà họ Lập chúng tôi! Ông nội và ba tôi đều là quân nhân, truyền thống và quan niệm cũ của bọn họ tôi cũng không thể không xem ra gì được…”
Từ Nhân phun ra một ngụm khói thuốc: “Vừa rồi tôi cũng chỉ nói đùa thôi, loại phụ nữ giống như Lâm Thanh Mai này chơi đùa là được rồi, nhà họ Lập các người muốn tìm cô gái trong sạch làm con dâu, điều này cũng không có gì lớn, nhưng chính anh cũng không cần làm trinh nam! Hiện tại đã xuất hiện phụ nữ khiến cho anh ăn mặn, đại luật sư Thần có thể mở kĩ năng của anh rồi.”
Lập Tư Thần không trả lời anh ta: “Lái xe đi thôi…”
Từ Nhân ném điếu thuốc chưa hút xong ra ngoài cửa sổ xe, anh ta tùy ý quét mắt nhìn Lập Tư Thần: “Nghe tôi khuyên một lời, bệnh không tiện nói ra đã có biện pháp điều trị thì đừng kìm nén nữa, Lâm Thanh Mai có thể tùy tiện phát sinh quan hệ với Tạ Bân, đương nhiên cũng có thể tiếp nhận anh…”
“Loại phụ nữ như cô ta giống như con hát vậy, luôn có một cái giá, nếu như không chịu đó chính là anh không cho đủ nhiều. Bất quá lấy địa vị nhà họ Lập của anh cùng điều kiện của chính bản thân anh, tôi tin tưởng Lâm Thanh Mai sẽ vội vã theo đuổi anh, lúc trước Chương Ngọc Lan chính là ví dụ sống sờ sờ!” Lời ở trong miệng của Từ Nhân tràn đầy khinh thường.
Hiện tại Từ Nhân có thể dễ dàng chửi bới Lâm Thanh Mai như thế, làm sao anh ta có thể nghĩ đến tương lai có một ngày, Lập Tư Thần lại bởi vì một câu nói của anh ta mà đánh gãy răng cửa của anh ta.
…
Sáng sớm hôm sau, sau khi Lâm Thanh Mai tỉnh lại thì phát hiện trạng thái tinh thần rất tốt, thật lâu rồi chưa ngủ sâu như vậy.
Khi cô đi đến phòng tắm để đánh răng rửa mặt thì ngây ngẩn cả người, cô nhìn thấy nút thắt của cô đều cài lên toàn bộ, nhưng cô nhớ rõ ràng hai nút áo bởi vì cô ngại nóng nên không cài mà!
Cô suy nghĩ mấy giây, không nghĩ ra nên không suy nghĩ nữa, có lẽ là do cô nhớ lầm.
Chờ sau khi ăn mặc chỉnh tề, cô đi trên ghế sa lon lấy túi của mình, nhìn thấy hai cánh hoa hồng trắng rơi xuống ở ghế sa lon, cô lại ngây ngẩn cả người.
Lâm Thanh Mai mắt nhìn bình hoa trên bàn công tác, phía trên rõ ràng là hoa bách hợp màu trắng, tại sao lại có thể có hoa hồng chứ?
Khi cô một mặt nghi vấn đi đến cửa, lần nữa nhìn thấy khoá ở trên cửa an toàn không khóa lại, lần này cô có chút luống cuống!
Cô khẳng định trăm phần trăm khoá an toàn thì chắc chắn là cô đã khoá lại!
Bởi vì lúc đi, Lập Gia Khiêm liên tục dặn dò, ban đêm khi cô ngủ nhất định phải khoá khoá an toàn lại.
Quả thật mỗi đêm cô đều làm theo, chỉ cần về phòng là lập tức khoá khoá an toàn lại.
Cho nên những chi tiết nhỏ sau khi buổi sáng tỉnh lại càng lúc càng nhiều khiến cho cô sợ, chẳng lẽ tối hôm qua có trộm đến?
Chuyện này khiến cho cô lo nghĩ cả ngày, về sau nhịn không được, sau khi ăn bữa khuya thì nói chuyện này với Lập Gia Khiêm.
Lúc ấy khi Lập Gia Khiêm nghe xong liền hoàn toàn tin tưởng cô, không hề nghi ngờ khả năng cô nhớ sai.
Chuyện này quá mức kỳ quặc, Lập Gia Khiêm nói sẽ phái người điều tra chuyện này.
Bảo Lâm Thanh Mai chờ tin tức của anh.
Đến mười giờ tối, Lập Gia Khiêm bỗng nhiên gọi điện thoại nói cho cô, nói có lẽ là cô nhớ lầm, bảo cô không cần suy nghĩ về chuyện này nữa.
Thấy Lập Gia Khiêm điều tra cũng không có gì, sau đó Lâm Thanh Mai nghĩ lại thì có lẽ thật sự là mình nhớ lầm…
Nhưng cô khẳng định là mình không có mộng du!
Mà Lập Gia Khiêm ở trong thành phố, kỳ thật sau khi Lâm Thanh Mai gọi điện thoại cho anh nói về chuyện này, anh liền lập tức để cho đoàn đội công nghệ thế lực ẩn của mình đi điều tra, để bọn họ mau chóng điều lấy camera ban đêm ở khách sạn
Đoàn đội kĩ thuật đen có bốn người, từng người đều là đỉnh cấp, khi Lập Gia Khiêm để bọn họ điều tra, bọn anh còn có chút ý kiến, lại là loại chuyện nhỏ như vậy!
Không có chút cảm giác thành tựu nào cả!
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!