CHƯƠNG 138: ĐÚNG LÚC ĐI NGANG QUA
Lâm Thanh Mai bị kéo vào trong hang giả thì vô cùng hoảng sợ, cô hoảng sợ vì bị người bên cạnh giữ chặt miệng không cho cô kêu cứu, hoảng sợ vì trong đoàn phim mà lại xảy ra vụ đánh lén như này!
Đầu óc cô hỗn loạn, căn bản không biết đối phương là ai?
Muốn giết người cướp của?
Một tay đối phương nắm lấy hai cánh tay của Lâm Thanh Mai kéo về phía sau, tay còn lại thì bịt miệng cô.
Lâm Thanh Mai cứ như vậy bị kéo về phía sau.
Không lâu sau, người đàn ông lấy ra một chiếc khăn vuông trong túi của bộ trang phục vải thô, Lâm Thanh Mai lợi dụng khe hở lập tức liều mạng kêu cứu, nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông một lần nữa dùng khăn vuông bịt miệng cô lại!
Tiếng kêu cứu của Lâm Thanh Mai dù có to đến bao nhiêu đều bị chiếc khăn chặn lại ở cổ họng.
Mắt cô dần dần xuất hiện tia máu đỏ, đôi mắt đen láy tuôn trào những giọt nước mắt sợ hãi, mặc dù Lâm Thanh Mai quay lưng về phía người đàn ông nhưng cô cố nghiêng đầu muốn nhìn rõ mặt hắn ta.
Điều khiến cô suy sụp chính là người đàn ông đang đeo mặt nạ hình thú bằng nhựa mà trên đường phố ngoài phim trường thường bán với giá ba mươi nghìn, ngay cả hốc mắt cũng đen kịt không thể nhìn rõ mắt đối phương, tên kia đã dùng vải đen che đi hốc mắt trên mặt nạ.
Người đàn ông dùng dây trói chặt hai tay Lâm Thanh Mai, sau khi trói xong, hắn ta kéo cô đến suối nước nóng nhân tạo sâu trong hang động.
Suối nước nóng nhân tạo này sẽ là địa điểm cho cảnh quay vào tuần tới, nơi Chương Ngọc Lan và Lục Tinh Anh sẽ diễn cảnh vụng trộm, bây giờ căn bản không có nhân viên nào.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Mai bị người đàn ông đeo mặt nạ đẩy ngã xuống đất, mặt đất trải đầy cỏ nhân tạo.
Đôi mắt đen của cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo mặt nạ cách cô không xa.
Người đàn ông đeo mặt nạ không hề thấp, cao ít nhất 1 mét 8, mặc trang phục vải thô của một diễn viên phụ nhưng vẫn có thể nhận ra rằng hắn ta còn rất trẻ và có dáng người chuẩn.
Lâm Thanh Mai tuyệt vọng, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, ghi nhớ đặc điểm cơ thể của tên tội phạm, về sau có thể cung cấp nhiều manh mối… nếu cô có thể trốn thoát!
Khuôn mặt xinh đẹp sợ hãi của cô đột nhiên khiến người đàn ông đeo mặt nạ thấy ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn ta bắt đầu từ từ đến gần cô, dường như đang do dự gì đó, nhưng giờ đây Lâm Thanh Mai đã bị trói, trái tim hắn ta nhảy loạn như con ngựa hoang xổng chuồng…
Người đàn ông bắt đầu nóng vội cởi dây thắt lưng, hành động này làm cho mi mắt Lâm Thanh Mai giật giật, sống lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cô nhanh chóng muốn đứng dậy, tuy rằng hai tay bị trói sau lưng, nhưng chân thì không.
Người đàn ông đã sớm nhìn ra ý đồ của cô, hắn ta lao tới, ném Lâm Thanh Mai xuống đất.
Loại kích thích muốn phạm tội khiến người đàn ông không còn do dự nữa, hắn ta vươn tay muốn kéo cổ áo của Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai hoảng sợ giãy dụa thân thể, hai chân bị người đàn ông hung hăng đè xuống không thể nhúc nhích.
Ngay khi Lâm Thanh Mai nghĩ hôm nay cô sẽ bị một người đàn ông thô lỗ cưỡng bức, thì có tiếng bước chân truyền đến.
Thân thể Lâm Thanh Mai cứng đờ, sau đó cô tiếp tục kêu cứu.
Hiển nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ cũng nghe thấy có người đến, hắn ta cứng đờ người quay đầu lại, Lập Tư Thần đúng lúc đi qua nhìn thấy Lâm Thanh Mai.
Từ ánh mắt kinh hãi xen lẫn vui mừng của Lâm Thanh Mai, Lập Tư Thần lập tức hiểu, cô bị bắt cóc!
Anh ta chưa kịp xắn tay áo đã lao tới, ngay khi người đàn ông đeo mặt nạ đứng dậy đã thấy nắm đấm của Lập Tư Thần đánh tới.
May mắn là hắn ta tránh được.
Mặt nạ vẫn vững vàng trên mặt, nắm đấm của Lập Tư Thần lại đánh ra, hai người cứ như thế xông tới.
Người đàn ông đeo mặt nạ hiển nhiên có một số võ thuật cơ bản, thân thủ không tệ, Lập Tư Thần cũng là một người luyện võ, thân là luật sư đã thắng rất nhiều vụ án, anh ta vẫn phải có chút thân thủ để đề phòng ai đó trả thù đánh lén.
Lập Tư Thần ra sức tấn công, nhắm vào mặt của người đàn ông đeo mặt nạ, tên kia cũng không ngu ngốc hao tốn sức lực nữa, nếu thu hút nhiều người tới, đến lúc đó khó mà thoát thân!
Hơn nữa, lỡ như mặt nạ thực sự bị hất ra, khuôn mặt của hắnta sẽ bị lộ!
Kẻ đeo mặt nạ giở trò lừa bịt, lấy một nắm hoa giả đập vào mặt Lập Tư Thần, Lập Tư Thần theo bản năng khựng lại, kẻ đeo mặt nạ đã xoay người chạy ra ngoài.
Nếu đuổi ra ngoài thì có thể bắt được tội phạm, nhưng anh ta liếc nhìn Lâm Thanh Mai vẫn đang nằm trên mặt đất liền cảm thấy mềm lòng, hơn nữa anh ta không yên tâm để cô tiếp tục ở chỗ này.
Cuối cùng, anh ta chọn cởi sợi dây trên cổ tay Lâm Thanh Mai trước.
Chiếc khăn vuông trong miệng của Lâm Thanh Mai được Lập Tư Thần cẩn thận lấy ra, cô thở hổn hển, não hơi thiếu oxy. Sự căng thẳng và sợ hãi vừa rồi khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mi.
Lập Tư Thần nhíu mày nhanh chóng cởi trói cho cô, ngực tràn đầy tức giận vì không thể tận tay bắt tên tội phạm vô liêm sỉ kia.
Sau khi sợi dây được cởi ra, anh ta nhìn thấy những vết đỏ tím trên cổ tay bị siết của Lâm Thanh Mai, liền không khỏi mắng chửi: “Tên cặn bã!”
Không hỏi Lâm Thanh Mai có bằng lòng hay không, anh ta lập tức dùng hai tay xoa bóp cổ tay cô, hy vọng vết bầm sẽ mau tan, máu và kinh mạch không thông chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của cổ tay Lâm Thanh Mai, đồng thời tế bào mô cơ cũng bị tổn thương.
“Cảm ơn anh, để tôi tự làm…” Lâm Thanh Mai vẫn còn hơi kiêng dè, trong lòng cô cảm thấy để Lập Tư Thần xoa bóp như thế này thật kỳ quái.
Anh ta liếc cô một cái: “Đã là lúc nào rồi mà cô còn có loại tâm tư này? Cho rằng tôi đang chiếm tiện nghi của cô?”
Câu hỏi của Lập Tư Thần có chút lạnh lùng khiến Lâm Thanh Mai hơi xấu hổ.
Lúc trước cô vẫn còn giận người đàn ông này, nhưng người ta lại vừa cứu mình, tâm trạng của cô đột nhiên trở nên mâu thuẫn.
“Lập Tư Thần, mặc dù lần này anh đã cứu tôi, nhưng giữa tôi và anh…”
Lập Tư Thần sốt ruột ngắt lời cô: “Cô có thể tự mình đứng lên được không?”
Cô hơi sửng sốt rồi gật đầu đứng dậy, mới vừa rồi bị người đeo mặt nạ đẩy ngã xuống đất, bây giờ đứng lên cô mới cảm thấy mông hơi đau, liền lấy tay xoa, Lập Tư Thần nhìn cảnh này, sắc mặt hơi khựng lại rồi lập tức đưa mắt đi nơi khác.
Hành động này làm cho Lâm Thanh Mai cảm thấy buồn cười, xem ra anh ta không xấu xa như ngoài miệng, biết phi lễ chớ nhìn.
Nhưng thật ra Lập Tư Thần chỉ đơn giản là không muốn nhìn, không muốn nảy sinh bất kỳ liên tưởng nào, sau khi Lâm Thanh Mai gặp chuyện như vậy, anh ta không còn tâm trí để nghĩ về căn bệnh khó nói của mình.
Mười phút sau, Lập Tư Thần và Lâm Thanh Mai cùng nhau trở lại đoàn phim.
Đối với sự việc xảy ra trong hang giả vừa rồi, Lâm Thanh Mai vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, cô muốn gọi cảnh sát nhưng lại do dự vì nghĩ việc này sẽ gây rắc rối cho đoàn phim.
Cô thấy bản thân hiện cũng không sao, rốt cuộc có cần làm ầm ĩ báo cảnh sát xử lý tội phạm không?
Mâu thuẫn trong lòng Lâm Thanh Mai không phải là nỗi bận tâm của Lập Tư Thần, anh ta có mục đích rõ ràng, trực tiếp đến gặp Bạch Cảnh Thụy.
Lập Tư Thần tức giận đi về phía trước, làm cho Lâm Thanh Mai đang đi theo anh ta cảm thấy có chút không ổn, cô chạy vài bước đuổi theo, mơ hồ nói: “Lập Tư Thần, tôi hy vọng bây giờ anh đừng nói chuyện này ra…”
Chỉ còn vài phút trước giờ quay, ngay cả Chương Ngọc Lan cũng đã bước ra khỏi phòng thay đồ.
Không lâu sau khi cô ta và Vương Lan Lan bước ra ngoài liền nhìn thấy Lâm Thanh Mai đang đuổi theo Lập Tư Thần ở đằng xa, nhưng tiếc là họ ở quá xa nên không thể nghe được những gì hai người đang nói.