CHƯƠNG 174: ĐẾN NHÀ CẦU HÔN
Một tháng nữa trôi qua.
Trần Hoàng Khôi đang đi đến một ngôi làng ở biên giới trên một chiếc xe jeep cùng với hai vệ sĩ. Anh ta muốn đi gặp một trưởng làng.
Ngôi làng ở một nơi hẻo lánh, người ở thưa thớt. Người trong làng đa số sống biệt lập với cuộc sống bên ngoài. Tổng số người dân trong làng không quá năm trăm người.
Chỉ nửa tháng trước, sinh viên đại học duy nhất trong làng đã đi đầu tổ chức một cuộc triển lãm ảnh ở một đô thị loại III.
Một thợ chụp ảnh sinh viên vô danh, đã chụp một số bức ảnh về phong tục liên quan tới quê nhà, vốn không thu hút sự chú ý, nhưng vào thời điểm đó Trần Hoàng Khôi đến đô thị loại III để bàn chuyện hợp tác, đã đi cùng với chủ tịch của công ty ở nơi đó đến xem triển lãm.
Vì con trai ruột của chủ tịch cũng đã chụp một số bức ảnh khác nhau và rất có phong cách. Ông chủ muốn khoe khoang cậu con trai tài năng và nghệ thuật của mình. Triển lãm ảnh đương nhiên là một mánh lới quảng cáo tốt.
Dự án hợp tác trị giá 6 ngàn tỷ, Trần Hoàng Khôi đương nhiên sẵn lòng đến xem, coi như là xã giao trong kinh doanh.
Nhưng sau khi đến đó, anh ta nhận ra rằng suýt nữa anh ta đã đánh mất đi cơ hội quan trọng tìm ra sự thật!
Tại triển lãm ảnh, Trần Hoàng Khôi trông thấy một bức ảnh trắng đen chụp một nhân vật, một phụ nữ đeo trang sức bạc khắp người, quần áo đẹp đẽ quý phái lại đậm chất dân tộc.
Khuôn mặt của cô ấy chỉ để lộ ra một phần tư, nhưng chỉ nhìn thoáng qua anh ta liền nhận ra người phụ nữ trong bức ảnh có diện mạo giống hệt Lâm Thanh Mai!
Buổi tối hôm đó, anh ta đã hẹn gặp nam sinh viên chụp ảnh kia.
Trần Hoàng Khôi đã ra tay hào phóng, đưa cho nam sinh 300 triệu tiền mặt ngay tại phòng VIP của quán cà phê.
Nam sinh Tiểu Kim là một người đam mê chụp ảnh. Cậu ta đã để ý ống kính SLR suốt ba năm, 300 triệu vừa hay có thể mua được một chiếc ống kính này!
Nói chưa đến mười câu, Tiểu Kim đã đem tất cả những gì cậu ta biết kể cho Trần Hoàng Khôi.
Cậu ta nói, người phụ nữ trong bức ảnh trắng đen là con gái của trưởng làng tên là Đồng Dao, năm nay 25 tuổi, là con gái duy nhất của trưởng làng, cũng là một hoa khôi nổi tiếng trong làng.
Mẹ Tiểu Kim lúc còn sống đã từng kể qua với Tiểu Kim, năm đó sự xuất hiện của Đồng Dao rất đột ngột, thực ra người trong làng đều biết đứa trẻ này đã được trưởng làng bỏ tiền ra mua lại từ tay bọn buôn người.
Nhưng không ai quan tâm đến chuyện này, một là không liên quan đến mình, người dân trong làng cũng không thích xen vào chuyện của người khác nên đóng kín cửa mà sống cuộc sống của mình.
Hai là, ông cha của trưởng làng là địa chủ, trưởng làng có tiền tất nhiên không ai dám dây vào. Nhưng chủ yếu vẫn là vì mẹ của trưởng làng là người Miêu Cương, người Miêu Cương biết chế tạo cổ độc.
Người trong làng không ai dám xem nhẹ gia đình trưởng làng.
Tiểu Kim cũng nói, cậu ta học đại học ở đô thị loại III, sau khi tiếp xúc với Internet, cậu ta tất nhiên cũng biết đến diễn viên mới Lâm Thanh Mai, mặc dù giai đoạn sau đó không thấy cô xuất hiện trên màn ảnh nữa nhưng sự xuất hiện của cô đã khiến Tiểu Kim không thể nào quên. Cậu ta cũng suy đoán liệu Lâm Thanh Mai và Đồng Dao ở làng cậu ta có phải là chị em sinh đôi không?
Khi đó, Tiểu Kim sợ trưởng làng biết chuyện, không dám chụp chính diện khuôn mặt của Đồng Dao đem đi triển lãm, vì sợ trưởng làng trả miếng. Suy cho cùng, trưởng làng bảo vệ Đồng Dao trong một môi trường sống biệt lập, cũng không hề muốn người khác biết đến cuộc sống của cô ấy.
Với những thông tin mà Tiểu Kim cung cấp, Trần Hoàng Khôi đã bước chân vào con đường tìm kiếm sự thật.
Cho dù vẫn không tìm được Lâm Thanh Mai, cũng không ảnh hưởng đến việc tìm được em gái hay chị gái của cô trước?
…
Lúc này, Trần Hoàng Khôi đang đợi trưởng làng trong phòng khách nhà ông ta cùng với một bộ trang sức bạc thủ công cô dâu trị giá 15 tỷ.
Mới ba ngày trước, trưởng làng thông báo với toàn thôn làng sẽ bắt đầu tuyển chọn con rể cho con gái Đồng Dao. Cách gặp mặt là mang theo một bộ trang sức bạc thủ công cô dâu tới gặp ông ta, ba vợ tương lai.
Đồ trang sức bạc được làm thủ công, trước hết để cho những người thợ bạc lão luyện trong làng xem qua, sau khi qua cửa thứ nhất thì có thể gặp trưởng làng để nói chuyện trực tiếp.
Sau khi qua cửa của trưởng làng, mới có cơ hội gặp mặt con gái Đồng Dao của ông.
Mẹ Vương bưng hai đĩa trái cây bước vào phòng khách, phong cách dân tộc thiểu số cổ kính và trang nhã.
Mặc dù trưởng làng dẫn cả nhà đến sống trong một ngôi làng khép kín ở biên giới, nhưng ông không hề lơi lỏng những gì mà ông yêu cầu họ học hỏi.
Vì vậy mẹ Vương biết nói một ít tiếng quốc ngữ, dù chưa quá chuẩn: “Cậu Trần, đây là trái cây làng chúng tôi tự trồng, nhất định ngon và an toàn cho sức khỏe, cậu nếm thử xem!”
Trần Hoàng Khôi mặc một bộ vest hàng hiệu cao cấp và thắt cà vạt màu xanh đậm, trông rất đẹp trai linh lợi, cùng với khí chất tao nhã và vẻ ngoài lịch lãm, đã sớm làm cho mẹ Vương cười tít mắt.
“Cảm ơn mẹ Vương, trà Phổ Nhĩ rất ngon. Đây là lần đầu tiên cháu được uống một loại trà ngon như vậy.” Nói đến việc nói khéo làm người khác vui, đối với Trần Hoàng Khôi thì khỏi phải nói. Việc làm ăn trên thương trường đã giúp anh ta luyện được khả năng ăn nói khôn khéo, gặp người thì nói tiếng người, gặp ma thì nói tiếng ma.
Mẹ Vương nở nụ cười nhếch mép, mặt đỏ bừng. Đây cũng là lần đầu tiên bà trông thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Lúc này, một người đàn ông lớn tuổi mặc một chiếc áo dài màu lam bước vào cổng. Người đàn ông trông cũng sắp ngoài bảy mươi, tóc muối tiêu, hai chòm râu vểnh lên cao vút trông rất tôn nghiêm.
Ông ta đi một đôi giày vải màu đen thoải mái, trên tay cầm một cái tẩu dài nạm ngọc. Ông ta là trưởng làng, ông Đồng.
Ngay khi nhìn thấy ông Đồng, Trần Hoàng Khôi đi về phía trước và đi thẳng tới dưới mái hiên của phòng khách, mặt kính cẩn đón chào.
Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc hiện đại của Trần Hoàng Khôi, ông Đồng liền có ấn tượng không tốt về anh ta, nhưng khi nhìn thấy chí ít ở ngoài mặt Trần Hoàng Khôi vẫn cử xử với ông ta một cách cung kính, ông ta cũng không xua đuổi người đi ngay.
“Cậu chính là cậu Trần?” Ông Đồng chắp tay sau lưng, tay cầm cái tẩu đi vào phòng khách. Ông ta đi đến trước chiếc ghế chủ nhà trong phòng khách, thản nhiên ngồi xuống.
Lúc này Trần Hoàng Khôi đã quay người lại và hơi cúi người về phía ông Đồng, nói: “Cháu là Trần Hoàng Khôi, xin ra mắt trưởng làng Đồng. Đồ trang sức bạc thủ công của cô dâu cụ yêu cầu cháu đã mang tới. Mời cụ xem qua.”
Ông Đồng lại lần nữa ngạo nghễ đảo mắt nhìn anh ta: “Cậu không phải người trong làng chúng tôi, làm sao cậu biết chuyện tôi đang tuyển rể? Đừng có nói dối! Tôi tuyệt đối sẽ không cho kẻ nào nói dối cơ hội lần thứ hai.”
Trần Hoàng Khôi cười nhạt, nói: “Trưởng làng Đồng, cháu không hề có ý định lừa dối cụ, bởi vì cháu thật lòng thật dạ muốn cưới con gái cụ. Hai tuần trước cháu đã nhìn thấy bức ảnh con gái cụ trong một cuộc triển lãm ảnh. Chỉ là một bên khuôn mặt đã khiến cháu nhớ mãi không quên. Cháu đã tìm gặp người thợ chụp ảnh kia mới hỏi thăm được chuyện của con gái cụ.”
“Hy vọng cụ tuyệt đối đừng trách cứ Tiểu Kim, là cháu nhiều lần cầu xin cậu ta nói cho cháu biết.” Đôi mắt Trần Hoàng Khôi đầy chân thành, còn lộ vẻ e ngại, lo lắng không thỏa đáng.
Ông Đồng nhíu mày như đang suy nghĩ Tiểu Kim là ai, mẹ Vương ở bên cạnh nhắc nhở ông ta, ông ta mới nhận ra và nhớ lại. Tiểu Kim là cậu bé đã rời sơn làng để đến đô thị học tập, cả nhà Tiểu Kim trước giờ chưa từng làm chuyện xấu hổ gì trong làng. Lúc này ông Đồng mới bớt giận phần nào.
Ánh mắt ông ta bắt đầu rơi vào bộ trang sức bạc thủ công cô dâu cách đó không xa. Đôi mắt già nua khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng.